Không biết vì sao, Thủy Tâm Nhu đặc biệt đau bụng dưới, nước mắt vốn dĩ đã khô cạn lại tràn mi. Cô nằm úp sấp cả người trên đất, mi tâm nhíu chặt, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy xuống giữa tóc mai, nhỏ giọt rơi xuống đất.
Cô cảm nhận được cùng với đau nhức, giữa hai chân còn có một dòng chất lỏng nóng ẩm, giống như kỳ sinh lý vậy, chảy tới trên bắp chân cô.
Hơi nước càng tụ nhiều trong hốc mắt cô, Thủy Tâm Nhu khóc to, “Hu hu hu… Đường Diệc Sâm…. Anh khốn nạn!”
Mặc dù quả đấm càng lúc càng vô lực, Thủy Tâm Nhu vẫn đánh từng cái xuống đất. Ngón tay bị cô làm gãy chảy máu rồi. Ánh đèn đường mờ nhạt trong đêm càng khiến phía chân trời có vẻ đặc biệt cô độc, bốn phía cũng yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của cô là rõ ràng như thế…
Ước chừng hơn mười phút, hai ánh đèn xe nhanh chóng rọi tới, hơn nữa càng lúc càng gần.
Phí Lạc ngồi ở trong xe chẳng những lái xe rất nhanh ánh mắt sắc bén cực kỳ để ý hai bên đường, lúc nhìn thấy Thủy Tâm Nhu nằm rạp trên đất liền thắng gấp. Anh lập tức quay đầu xe, cũng ngừng lại bên cạnh cô.
Xe còn chưa tắt máy, Phí Lạc đã từ trên xe nhảy xuống, chạy tới ôm cô vào lòng.
“Nhu Nhu… em làm sao vậy?”
Nhìn thấy Phí Lạc, Thủy Tâm Nhu an tâm nhắm hai mắt lại.
“Nhu Nhu…”
Phí Lạc hét to gọi tên cô, Thủy Tâm Nhu một chút phản ứng cũng không có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926691/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.