Không biết vì sao, Thủy Tâm Nhu đặc biệt đau bụng dưới, nước mắt vốn dĩ đã khô cạn lại tràn mi. Cô nằm úp sấp cả người trên đất, mi tâm nhíu chặt, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy xuống giữa tóc mai, nhỏ giọt rơi xuống đất.
Cô cảm nhận được cùng với đau nhức, giữa hai chân còn có một dòng chất lỏng nóng ẩm, giống như kỳ sinh lý vậy, chảy tới trên bắp chân cô.
Hơi nước càng tụ nhiều trong hốc mắt cô, Thủy Tâm Nhu khóc to, “Hu hu hu… Đường Diệc Sâm…. Anh khốn nạn!”
Mặc dù quả đấm càng lúc càng vô lực, Thủy Tâm Nhu vẫn đánh từng cái xuống đất. Ngón tay bị cô làm gãy chảy máu rồi. Ánh đèn đường mờ nhạt trong đêm càng khiến phía chân trời có vẻ đặc biệt cô độc, bốn phía cũng yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của cô là rõ ràng như thế…
Ước chừng hơn mười phút, hai ánh đèn xe nhanh chóng rọi tới, hơn nữa càng lúc càng gần.
Phí Lạc ngồi ở trong xe chẳng những lái xe rất nhanh ánh mắt sắc bén cực kỳ để ý hai bên đường, lúc nhìn thấy Thủy Tâm Nhu nằm rạp trên đất liền thắng gấp. Anh lập tức quay đầu xe, cũng ngừng lại bên cạnh cô.
Xe còn chưa tắt máy, Phí Lạc đã từ trên xe nhảy xuống, chạy tới ôm cô vào lòng.
“Nhu Nhu… em làm sao vậy?”
Nhìn thấy Phí Lạc, Thủy Tâm Nhu an tâm nhắm hai mắt lại.
“Nhu Nhu…”
Phí Lạc hét to gọi tên cô, Thủy Tâm Nhu một chút phản ứng cũng không có.
“Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chiếc váy màu vàng nhạt của Thủy Tâm Nhu cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.
Cất di động của cô vào trong túi, anh ôm cô đặt lên ghế ngồi, vội vàng chạy như bay tới bệnh viện.
“Nhu Nhu, em nhất định phải cố gắng, rất nhanh sẽ tới bệnh viện.”
Theo bản năng quay lại liếc mắt một cái, thấy sắc mặt Thủy Tâm Nhu trắng bệch, mi tâm nhíu chặt, trên trán lại đổ mồ hôi lạnh, lòng Phí Lạc vô cùng hỗn loạn, bất an như lửa đốt.
Nôn nóng không yên, hỗn loạn sợ hãi, khiến cho hai tay đang cầm bánh lái của anh không tự giác run rẩy.
Trên đường, anh liên tục vượt đèn, anh đã chẳng quan tâm sáng sớm ngày mai sẽ nhận được giấy gọi của tòa án hay không rồi.
—————–
Vượt ngang chiếc xe thể thao chạy như bay của Phí Lạc, chiếc xe thể thao màu xanh dương của Tề Duệ lao thẳng đến nhà lớn nhà họ Đường. Dẫn theo một người y tá, mang theo đầy đủ hộp cấp cứu, bọn họ bước nhanh lên lầu hai.
“Miệng vết thương có hơi sâu, nhất định phải khâu.” Lấy dao trái cây ra, Tề Duệ vừa cầm máu vừa nói với y tá.
Cô rất nhanh chuẩn bị dụng cụ Tề Duệ cần, sau đó truyền dịch cho Đường Diệc Sâm.
Chút đau đớn ấy kém xa so với đau đớn nơi ngực anh, toàn bộ quá trình Đường Diệc Sâm để cho Tề Duệ làm chủ, anh chỉ cau mày, không hé răng, biểu tình cực kỳ lạnh lùng như khúc gỗ. Anh thờ ơ nhìn vết thương của mình, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Thủy Tâm Nhu quyết tuyệt cùng nước mắt của cô.
Cô nói anh dối trá, cô nghi ngờ tình cảm anh đối với cô.
Anh thừa nhận là anh đê tiện, nhưng anh cũng là bất đắc dĩ. Đối với hành vi việc làm của mình, so với trách nhiệm nặng nề trên người mình, anh không có tư cách oán hận.
Anh đâu nào không thích cô?
Lúc cô chỉ gặp anh được hơn mười ngày, thì anh đã yêu cô mười năm, anh đã quan tâm cô mười năm rồi.
A…. Đời người có bao nhiêu cái mười năm, chỉ là hoảng sợ đến nghẹt thở, anh lại nhớ tới bây giờ, cô mọc rễ nảy mầm trong lòng anh.
“Đã khâu xong miệng vết thương, mười mũi. Vết cắt kia rất sâu a, phải truyền thuốc giảm viêm một tuần, đêm nay tớ giúp cậu truyền dịch ở nhà là được. Sáng mai cậu phải đến bệnh viện đổi thuốc, cậu tìm tớ là được.”
Vừa dặn dò Đường Diệc Sâm, Tề Duệ tháo găng tay, bắt đầu thu dọn lại dụng cụ của mình.
“Cảm ơn!” Nhìn bàn tay trái của mình vừa được băng bó xong, Đường Diệc Sâm chua chát giật giật khoé miệng.
“Không cần nhìn, về sau lòng bàn tay cậu sẽ lưu lại một vết sẹo giống con rết vậy, may mắn không phải ở mặt trên, bằng không… gương mặt tuấn tú của cậu sẽ bị hủy. Chậc chậc… vậy thì có bao nhiêu người phụ nữ sẽ đau lòng đến chết nha.”
Đã là lúc nào mà Tề Duệ còn có tâm tư trêu chọc Đường Diệc Sâm, Đường Diệc Tấn lắc đầu, anh rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Bác sỹ Tề, rất cảm ơn.”
“Mọi người thân quen như vậy, không cần khách khí. Bác gái, Diệc Sâm cũng không có gì trở ngại, bác có thể yên tâm, mất máu thì bồi bổ lại là được.”
“Tề Duệ, đã trễ thế này còn bắt con chạy qua một chuyến, phải nói tiếng cảm ơn. Con cũng đồng ý tới, hôm nào mời con ăn cơm nhé. Diệc Sâm còn đang truyền dịch, phiền con chăm sóc nó, bác thắp nén hương cho tổ tiên nhà họ Đường trước, phù hộ nó bình an.”
Theo bản năng đưa mắt qua lại giữa Đường Diệc Sâm cùng Tề Duệ, Yến Thục Phân nói tiếp: “Cô y tá, cũng phiền cô, xuống uống ly trà sữa đi, nơi này có bác sỹ Tề là được rồi.”
Liếc mắt ra hiệu cho Đường Diệc Tấn, người đứng trong phòng thức thời lần lượt rời khỏi, chỉ còn lại Đường Diệc Sâm và Tề Duệ.
Tương đối hiểu rõ Yến Thục Phân là có ý tốt, Đường Diệc Sâm mấp máy đôi môi trắng bệch, nói: “Tớ không sao, không cần lo lắng, cũng không cần thuyết giáo tớ, không chết được!”
Giọng nói yếu ớt thốt ra, Đường Diệc Sâm tự giễu cười cười.
“Hai người cãi nhau à? Rất nghiêm trọng sao?” Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Tề Diệu sâu xa quan sát Đường Diệc Sâm.
Đến đây lâu như vậy, anh cũng không nhìn thấy Thủy Tâm Nhu, trực giác là bọn họ thật sự đã xảy ra chuyện.
Nói vậy, vết thương của Đường Diệc Sâm là do Thủy Tâm Nhu gây ra rồi, anh cũng chưa từng thấy qua ánh mắt thống khổ cùng tự trách của Đường Diệc Sâm như vậy.
Vào lúc anh tới, giống như gặp thoáng qua chiếc xe của thằng nhóc Phí Lạc kia.
Đường Diệc Sâm nặng nề gật đầu một cái, ánh mắt ảm đạm loé lên u buồn, “Cô ấy sẽ không tha thứ cho tớ, cô ấy muốn ly hôn với tớ.”
“Cho dù tớ nói cái gì cũng không giải quyết được, người anh em, chịu đựng, đợi khi mây tan trăng sẽ tỏ.” Nói xong, Tề Duệ vỗ bả vai Đường Diệc Sâm.
“Mượn lời lành của cậu vậy, thật sự có thể đợi tới ngày nhìn thấy trăng nào đó. Không còn sớm, sáng mai cậu còn phải đi làm, đi về trước đi, để cho y tá người ta chờ cũng không tốt. Đợi chút nữa truyền dịch xong, tớ nói Diệc Tấn rút kim ra giúp là được.”
Hơi chút trầm tư, Tề Duệ khẽ nhếch môi mỏng khêu gợi, “Được rồi, tớ không quấy rầy cậu nhớ nhung cô ấy nữa. Không từ bỏ, vậy thì nghĩa là còn có cơ hội.”
Tề Duệ bỏ đi, nháy mắt, phòng ngủ Đường Diệc Sâm trở nên yên tĩnh.
Cho dù vết máu trên đất đã được lau đi, trong không khí vẫn tràn ngập một mùi máu tươi. Đôi mắt bí hiểm theo bản năng liếc về phía chiếc laptop đang nhấp nháy sáng, Đường Diệc Sâm bỗng dưng gọi điện thoại cho Đoạn Vô Ngân.
“Vô Ngân, cho dù cậu dùng cách gì, cho dù là phải mời hacker, cậu giúp tôi tra xem gần đây có ai gửi email gì cho vợ tôi không, phải nhanh!”
“Anh Sâm, anh hoài nghi chị dâu…”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa vậy…. Tôi tin vợ tôi không có người đàn ông khác, cậu cũng đừng hiểu sai.”
“Xì.. Được rồi, em lập tức thay anh thu xếp.”
Truyền dịch xong, Đường Diệc Sâm tự rút kim ra, ấn chặt tay, anh đi ra phòng ngủ, tới phòng sách. Ngồi yên một hồi, xác định chỗ vừa rút kim không chảy máu nữa, anh buông lỏng tay ra.
Lấy ra một cái chìa khóa, anh mở ngăn kéo ở giữa kia ra, đem món đồ mình trân quý nhiều năm đặt lên trên bàn. Trong tay cầm ảnh chụp Thủy Tâm Nhu, một bên nhìn tấm giấy gói sô cô la ngoại ố vàng, Đường Diệc Sâm nhớ lại tình cảnh gặp cô lần đầu tiên kia.
Năm ấy, cô 14 tuổi, anh 17 tuổi.
“Wow, bên trong đều đã phát xong quà tặng, sao anh còn ở đây a?” Một đôi mắt to có thể nói chớp chớp nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm đang ngu ngơ ngồi trên bậc thang.
Nghe vậy anh nâng mắt nhìn cô chằm chằm, bộ dáng bé gái trước mặt này rất được, trên mặt tràn đầy tươi cười sáng lạn giống ánh mặt trời.
Cô mặc chiếc đầm liền màu trắng, giống như một cô công chúa cao quý, lại giống như thiên sứ mang theo vầng sáng. Cô nghĩ lầm anh là cô nhi nơi này, kỳ thật, anh cùng em trai em gái cũng không khác cô nhi nơi này lắm, ngoại trừ mẹ, bọn họ rất ít khi thấy ba, ông không để ý tới bọn họ.
Ba ở bên ngoài có phụ nữ, có con trai khác.
“Anh trai, có ai nói với anh chưa, ánh mắt sâu kia của anh luôn mang theo chút u buồn, khiến cho người ta nhìn thấy cũng vô thức sầu não.” Đúng, cô bị ánh mắt kia của anh hấp dẫn, cho nên cô mới dừng bước lại nói chuyện với anh.
“Có phải anh không vui không? Thật ngại quá, trên người em không có quà gì.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu đại khái cao 1m6 sờ sờ túi tiền của mình, cô chạm phải sô cô la đen bình thường cô thích ăn nhất.
“Còn có một viên, vốn muốn để dành cho em, nè, bây giờ tặng cho anh. Cuộc sống cũng giống sô cô la, người không thích nghĩ là nó đắng, kỳ thật, sau vị đắng khi vừa vào miệng kia, dư vị của nó đều là ngọt ngào.
Anh đừng buồn, đều đã qua rồi. Không biết lần sau em trở lại cô nhi viện có thể gặp anh không? Có lẽ sẽ không, ngày mai em phải ra nước ngoài đi học, phải thật lâu thật lâu mới trở về. Chờ lúc em về, anh có lẽ đã lớn rồi, em cũng không nhận ra anh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]