Bầu trời đầy sao lấp lánh như tranh vẽ, bóng đêm say lòng người, tràn ngập không khí tà mị.
Thình lình cửa nhà Ngự Ảnh Vũ vang lên một trận chuông cửa kéo dài. Đã nằm ở trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, cô ngồi dậy, thay bộ quần áo ở nhà.
Từ mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài, cô thấy được anh.
Đường Diệc Tấn rốt cục đến đây!
Đôi môi mỏng giờ phút này hơi hơi nhếch lên, thâm trầm băng lãnh, chỉ cần vừa đối diện với nó liền giống như trong trí nhớ bị hấp dẫn thật sâu như vậy, không thể quay đầu lại được.
Không giống với anh ngày thường, lúc này anh đang lười biếng đứng ở cửa nhà cô, hai mắt sáng như sao lóe giận, lông mày cũng nhíu lại.
Thì ra bộ dáng này của anh là đã xem chuyện xấu báo viết, đặc biệt chạy tới đây khởi binh vấn tội.
Ngự Ảnh Vũ tự giễu cười cười, sau đó, cô mở cửa ra.
“Đêm nay ngọn gió nào thổi a, vậy mà lại thổi cậu hai tới cửa nhà tôi đây.” Mở cửa, Ngự Ảnh Vũ cũng không mời Đường Diệc Tấn vào nhà, cô chỉ khoanh hai tay trước ngực, ngẩng cao cằm ngạo nghễ theo dõi anh.
“Nếu em không muốn bị truyền thông chụp được, em có thể đóng cửa rồi.” Sải chân dài, Đường Diệc Tấn vào nhà, tùy tiện giống như ở nhà mình. Anh lười biếng ngồi trên ghế sofa, nửa dựa. Ánh mắt thâm sâu lóe giận không chớp mắt nhìn chòng chọc Ngự Ảnh Vũ.
Cực kỳ không vui bĩu môi, Ngự Ảnh Vũ buồn cười mà nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926664/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.