Cùng với giọng nói không chút nhiệt độ, Vũ Văn Thác nắm thật chặt tay của Đường Khả Tâm.
Đường Khả Tâm cũng liếc thấy hai tròng mắt loé ra ngọn lửa phẫn hận kia của anh lộ ra tia ngoan độc.
Nếu anh biết cô là Đường Khả Tâm, cô tin tưởng, anh nhất định sẽ bóp chết cô!
“Cậu… cậu Thác, Đường… Đường Khả Tâm là ai? Tôi không biết cô ấy!”
Mặc dù Đường Khả Tâm toàn thân bị nước giội ướt, nhưng mà, nước hoa vừa rồi cô xịt vẫn còn lưu lại mùi hương.
Mùi hương quen thuộc cuồng tứ lọt vào trong lỗ mũi Vũ Văn Thác, khiến suy nghĩ của anh cũng lập tức rơi vào trong đủ loại hồi ức đã qua…
Trong trí nhớ, đó là mùi nước hoa Trịnh Sơ Tuyết yêu thích nhất, cô chính là cô ấy sao?
Ba năm, anh không có một ngày không nhớ tới cô.
Đều là vì Đường Khả Tâm chết tiệt kia, cô mới có thể rời khỏi anh, vừa đi liền giống như biến mất trong thế giới của anh.
Ma xui quỷ khiến, Vũ Văn Thác buông Đường Khả Tâm ra, ngay lập tức, cô dồn dập thở hổn hển, bình tĩnh định thần lại.
“Cậu Thác, cậu muốn ăn cái gì, tôi cho người làm, có được hay không?”
Đưa lưng về phía ngọn đèn, khuôn mặt nghiêm nghị kia của Vũ Văn Thác càng thêm âm trầm u ám.
Anh không nói một tiếng, Đường Khả Tâm đi ra khỏi phòng anh, cô để cho người giúp việc đi lau nước đọng trong phòng anh, cũng phân phó mọi người trong biệt thự chỉ có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926645/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.