Cùng với giọng nói không chút nhiệt độ, Vũ Văn Thác nắm thật chặt tay của Đường Khả Tâm.
Đường Khả Tâm cũng liếc thấy hai tròng mắt loé ra ngọn lửa phẫn hận kia của anh lộ ra tia ngoan độc.
Nếu anh biết cô là Đường Khả Tâm, cô tin tưởng, anh nhất định sẽ bóp chết cô!
“Cậu… cậu Thác, Đường… Đường Khả Tâm là ai? Tôi không biết cô ấy!”
Mặc dù Đường Khả Tâm toàn thân bị nước giội ướt, nhưng mà, nước hoa vừa rồi cô xịt vẫn còn lưu lại mùi hương.
Mùi hương quen thuộc cuồng tứ lọt vào trong lỗ mũi Vũ Văn Thác, khiến suy nghĩ của anh cũng lập tức rơi vào trong đủ loại hồi ức đã qua…
Trong trí nhớ, đó là mùi nước hoa Trịnh Sơ Tuyết yêu thích nhất, cô chính là cô ấy sao?
Ba năm, anh không có một ngày không nhớ tới cô.
Đều là vì Đường Khả Tâm chết tiệt kia, cô mới có thể rời khỏi anh, vừa đi liền giống như biến mất trong thế giới của anh.
Ma xui quỷ khiến, Vũ Văn Thác buông Đường Khả Tâm ra, ngay lập tức, cô dồn dập thở hổn hển, bình tĩnh định thần lại.
“Cậu Thác, cậu muốn ăn cái gì, tôi cho người làm, có được hay không?”
Đưa lưng về phía ngọn đèn, khuôn mặt nghiêm nghị kia của Vũ Văn Thác càng thêm âm trầm u ám.
Anh không nói một tiếng, Đường Khả Tâm đi ra khỏi phòng anh, cô để cho người giúp việc đi lau nước đọng trong phòng anh, cũng phân phó mọi người trong biệt thự chỉ có thể gọi cô là Điềm Tâm.
Thật là mỉa mai, cả đời Đường Khả Tâm cũng chưa từng nghĩ tới, giờ này khắc này cô vậy mà phải bắt chước Trịnh Sơ Tuyết để tiếp cận Vũ Văn Thác. Các cô luôn luôn là nước lửa không hòa hợp.
Nếm chút bánh bí đỏ cùng cháo thịt nạc trứng bắc thảo Đường Khả Tâm mang vào, Vũ Văn Thác vậy mà đã ăn hết.
Bởi vì hương vị kia đã khắc sâu trong đầu anh, đã từng có một cô gái dịu dàng làm cho anh ăn.
Anh vẫn còn nhớ đến tình cảnh lúc ấy.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Vũ Văn Thác làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì của anh, tính tình táo bạo của anh cũng giống như yên tĩnh lại. Anh bình tĩnh đi không ít.
“Cậu Thác, tôi mở nước cho cậu tắm rửa có được hay không? Sáng mai, chúng ta lại cắt tóc, có được không?”
Từ ngày đầu tiên cô tới yêu cầu người giúp việc cùng bảo vệ ép anh tắm qua một lần, đến bây giờ đã một tuần, anh còn không có tắm qua.
Trên người anh đã có mùi lạ rồi.
Hơn nữa, trời rất nóng, tóc anh đã dài qua vai rồi.
Nghe ông nội Vũ Văn nói, từ sau khi anh tỉnh lại, anh liền vẫn mang cái bộ dáng nhếch nhác sa sút kia.
Cho dù là người nào khuyên, anh đều không chịu nghe, tính tình cổ quái kia lại càng khiến cho không ai có thể dễ dàng tiếp cận.
Nghe tiếng, bàn tay lạnh lùng của Vũ Văn Thác đảo qua, bát đĩa loảng xoảng theo tiếng rơi trên đất, mảnh vụn văng khắp nơi.
“Được được, chúng ta không tắm, cũng không cắt tóc, cậu nghỉ ngơi trước một chút đi.”
Sợ Vũ Văn Thác không khống chế được cảm xúc, Đường Khả Tâm đành buông tha không tiếp tục khuyên bảo nữa, càng không thể lại dùng sức mạnh cưỡng ép, sợ anh càng phản cảm.
Cô ngồi chồm hổm xuống, thu dọn mảnh vỡ lại.
Có lẽ sợ những mảnh vỡ này làm bị thương đôi mắt mù của anh, cô thu dọn có chút gấp gáp, không cẩn thận bị mảnh vụn làm bị thương tay, máu tươi ồ ạt chảy ra.
“Ui…” Đường Khả Tâm bị đau kêu rên.
“Đáng đời!” Lời châm biếm không mang theo chút tình cảm nào, Vũ Văn Thác đẩy xe lăn đi. Anh ngừng lại trước cửa sổ sát đất được gió đêm thổi vào.
A… đúng, là cô đáng đời!
Cô không nên thích anh!
Đường Khả Tâm đứng lên, cô băng bó ngón tay rời khỏi phòng Vũ Văn Thác.
Tại cửa kia, có một thứ lông lá xù xì gì đó cọ xát chân cô.
Đường Khả Tâm khẽ vuốt ve cái đầu của nó, cực kỳ ôn nhu nói: “Douglas, chị không sao, em đi vào cùng anh ấy đi, chị tìm người tới lau sạch phòng anh ấy.”
Trong khu biệt thự này, chỉ có con chó dẫn đường tuyết trắng lông lá xù xì này là thân cận với cô nhất. Nó giống như vô cùng thích cô.
Tựa hồ là nghe hiểu được lời của Đường Khả Tâm, Douglas đi vào phòng Vũ Văn Thác.
——————————
Trong văn phòng Đường Diệc Sâm đang diễn ra một cuộc họp nhỏ, Nguyễn Hàm cùng Đoạn Vô Ngân đều đã ngồi ở trước mặt anh.
“Sam, Thương mại điện tử Hoàn Vũ cự tuyệt hợp tác với chúng ta, đã trả bản kế hoạch của chúng ta. Bọn họ thay đổi Tổng giám đốc nha, anh hẳn là không xa lạ.”
Lời nói của Nguyễn Hàm mang theo một tia cân nhắc, cặp mắt kia của cô tràn ngập thú vị hiếu kỳ nhìn Đường Diệc Sâm.
“Tổng giám đốc mới nhậm chức của Thương mại điện tử Hoàn Vũ là Phí Lạc?” Trong mắt Đường Diệc Sâm mơ hồ chớp động u sóng, thoáng nhăn mày.
“Đúng, chính là anh ta. Nghe nói, Tổng giám đốc mới của Thương mại điện tử Hoàn Vũ vô cùng nghiêm khắc trong việc lựa chọn đối tác. Từ lúc anh ta nhậm chức tới nay còn chưa có một công ty nào thông qua phê chuẩn của anh ta.”
Hơi trầm tư, Đường Diệc Sâm tiếp tục nói: “Làm lại một lần nữa bản kế hoạch giao cho anh ta, chờ hồi âm.”
“Còn nữa, người đại diện của Ngự Ảnh Vũ đã chính thức cự tuyệt lời mời của chúng ta. Ngày hôm qua, scandal của cô ta mới bị rò rỉ. Xem ra, người khui ra vụ đó của cô ấy cũng rất độc ác, tuyệt không giữ chút đường sống nào lại, cũng tuyên bố, không muốn để cho Ngự Ảnh Vũ làm người phát ngôn cho chúng ta. Sam, anh cảm thấy là ai đang nhằm vào Liên Khải chúng ta a?”
Khẽ mím môi, Đường Diệc Sâm cũng không trả lời thắc mắc của Nguyễn Hàm.
“Anh Sâm, tự anh xem đi.” Đoạn Vô ngân đưa ipad trong tay mình cho Đường Diệc Sâm.
Qua loa nhìn một phen, Đường Diệc Sâm thú vị hỏi: “Cô ấy là — người chuyển giới? Vô Ngân, cậu cảm thấy có khả năng không?”
Ha ha… Đoạn Vô Ngân khẽ cười ra tiếng, “Anh Sâm, anh còn có kinh nghiệm hơn em, huống hồ, ánh mắt của anh cũng sắc bén hơn em.”
Đoạn Vô Ngân đặc biệt có ngụ ý, lại còn xấu xa nhếch mày khiêu khích, môi mỏng gợi cảm của anh cũng quét xuống ý cười nhạt lưu manh, “Có điều, em ngược lại đã kiểm tra qua nguồn phát ra ảnh chụp, tuyệt đối không qua chỉnh sửa, hình ảnh này, cô ấy quả thật là ăn mặc giống con trai.”
“Khụ khụ… Vô Ngân, lúc anh trêu chọc Sam có thể nhìn xem em còn ở đây hay không vậy?” Nguyễn Hàm giật giật khóe miệng, hiện lên ý cười nhạt.
Hai tay đặt trên đầu gối của cô bỗng dưng căng thẳng nắm lại, “Người con trai trong ảnh rất xinh đẹp, nhưng có thể chứng mình cái gì chứ?”
“Em đã cho người điều tra quá khứ của Ngự Ảnh Vũ, theo như lời kể của giáo viên tiểu học của cô ấy, thời điểm đó cô ấy đích thật là một đứa con trai, cô ấy cùng tất cả những đứa con trai khác vào toilet nam.
Chỉ là, sau khi lên trung học, cô ấy đột nhiên liền biến thành con gái. Công ty của Ngự Ảnh Vũ, bao gồm cả người đại diện cùng với bản thân cô ấy, còn chưa có đưa ra bất kỳ phản hồi nào, nhưng mà, bởi vì scandal này, lượt tìm kiếm tên cô ấy đã vượt qua tin tức ly hôn của Thiên vương Thiên hậu, vinh hạnh đứng đầu bảng.”
Ngón tay dài khẽ mân mê chiếc nhẫn cưới, Đường Diệc Sâm không chút do dự nói ra quyết định của mình, “Chính là cô ấy làm người phát ngôn cho Liên Khải chúng ta. Alice, em tiếp tục đàm phán với người đại diện của Ngự Ảnh Vũ, căn cứ vào đề nghị ban đầu, tăng thêm ba lần tiền cát xê.
Quảng cáo phấn nền của Liên kia, nữ chính không đổi, vẫn do cô ấy chụp. Còn nữa, quảng cáo nước hoa cho cả nam và nữ kia cũng điều chỉnh lại theo cô ấy đi.”
“Sam, anh điên rồi sao? Ngự Ảnh Vũ bị scandal vây lấy, anh còn dùng cô ta. Em không tán thành quyết định của anh, quá mạo hiểm rồi.”
“Alice, em vẫn chưa hiểu rõ anh ấy, anh ấy thích mạo hiểm, không ai ngăn cản được. Em không phải nghe nói qua sao, ba năm trước, anh ấy mạo hiểm mà thắng được vụ thu mua Mỹ Trang. Ba năm đi qua, đầu tư của tập đoàn Vạn Huy Châu Bảo đã thu về lại lợi nhuận tới 6.5 lần, cao hơn 0.5 lần so với tính toán ban đầu của anh ấy. Anh rể của anh ấy cũng đã có cái nhìn khác xưa với anh ấy rồi.”
“Vô Ngân, cậu nói nhiều thật.” Đường Diệc Sâm trợn trắng cả mắt nhìn Đoạn Vô Ngân.
Trong phút chốc, móng tay dài của Nguyễn Hàm cắm sâu vào trong da thịt, bờ môi cô vẫn như cũ nở nụ cười nhạt, “Ok, em không có ý kiến, vậy sao nam cùng chụp quảng cáo nước hoa kia với Ngự Ảnh Vũ nên tìm người nào đây?”
“Chưa định!”
“A… Thật sự là phục anh, hoàn toàn không có trình tự quy tắc gì cả.”
“Alice, anh Sâm chính là bộ dáng này, làm việc cùng anh ấy, em chỉ có thể thích ứng lối suy nghĩ quái dị của anh ấy thôi.”
“Đúng vậy, em thật sự phải bắt kịp lối suy nghĩ quái dị của anh, bằng không, chức Phó tổng này của em phí mất khoản lương cao của anh rồi.”
“Em nghĩ như vậy là được rồi, lúc trước anh cùng anh ấy gia nhập Liên Khải chính là như vậy. Anh còn có chuyện phải xử lý, đi trước nhé.”
Đoạn Vô ngân cầm ipad đứng dậy, rời khỏi văn phòng Đường Diệc Sâm.
“Em cũng còn việc phải xử lý, đi trước.”
“Đợi một chút…” Đường Diệc Sâm hơi hơi nhíu mày kiếm, đôi mắt bí hiểm nheo lại, anh khẽ mở môi mỏng, “Alice, cây son này không phải của em chứ? Ngày hôm qua lúc rửa xe anh phát hiện thấy.”
Ánh mắt thâm sâu nheo lại không chớp mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm, Đường Diệc Sâm từ trong túi áo tây trang lấy ra cây son đỏ đưa đến trước mặt cô.
Sự giảo hoạt lóe qua từ đôi mắt sáng đẹp, “Ờ.. là của em. Em nhớ ra rồi, chiều hôm đó, em ngồi trong xe anh, bởi vì bị chút sợ hãi, cánh môi có phần trắng, cho nên em liền trang điểm lại. Ngại quá, em để ở trong hộc mà quên lấy. Em tìm vài lần trong túi xách của mình, em tưởng rằng đã làm mất, hiện tại mất mà được lại, cám ơn anh.”
Nói xong, Nguyễn Hàm tiếp nhận cây son kia trong tay Đường Diệc Sâm.
Khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm bỗng dưng căng cứng, cằm hơi căng lại, “Đêm nay em có rảnh không, anh mời em ăn cơm.”
“Được a!” Trong lòng mừng thầm, ánh mắt cũng sáng quắc lóe sáng, Nguyễn Hàm rời khỏi văn phòng Đường Diệc Sâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]