“Đường Diệc Sâm, đừng náo loạn…. ưm… uhm…”
Thuỷ Tâm Nhu nói chưa xong, Đường Diệc Sâm đã tỉ mỉ hôn giống như một trận mưa rào vụn vặt rơi xuống.
Từ cánh môi uốn lượn ra ngoài, đến chỗ nào chỗ nấy đều lưu lại ấn ký của riêng anh.
“Đường Diệc Sâm, em còn muốn tắm rửa…”
Thuỷ Tâm Nhu không tự kiềm chế được run rẩy, hô hấp của cô cũng có chút hỗn loạn.
Toàn thân tê dại giống như bị điện giật, vừa ngứa vừa có một cảm giác nói không nên lời lan toả trên mỗi một tế bào trên người.
Cô hơi hơi cong người lên nói một câu giết phong tình.
Tên khốn này sao mà suốt ngày đều muốn chuyện kia vậy, tối hôm qua bọn họ không phải mới làm sao?
Từ lễ Giáng sinh ở Paris kia, phòng tuyến đã không còn, anh tựa như một tên cầm thú vô sỉ, chỉ cần anh muốn, cô không thể thoát được.
Tựa hồ thật sự nghiện rồi!
Bọn họ giống như một đôi vợ chồng ân ái chân chính!
“Ừ.. không sao cả, tắm hay không cũng đều thơm.”
Đường Diệc Sâm không ngẩng đầu lên, anh vẫn đang tự lo đòi lấy, giọng nói của anh trầm thấp lại mang theo áp lực khàn khàn.
“Này.. từ từ thôi, em còn có việc chưa làm xong.”
Nói xong, hai tay Thuỷ Tâm Nhu trực tiếp nâng chặt đầu Đường Diệc Sâm, để cho anh nhìn thẳng vào cô, nghe cô nói chuyện.
“Để cho em tắm trước được không?”
Ánh mắt Đường Diệc Sâm điên cuồng nổi sóng, vẻ mặt ngạo mạn, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926630/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.