“Ba, con chỉ muốn nhìn con trai mình một chút thôi, đây là sai sao? Tốt xấu gì nó cũng là do con hoài thai mười tháng vất vả sinh ra.” Nhan Dĩ Hinh cực kỳ không vui cãi lại.
“Ông ngoại, con tin tưởng mợ không có ác ý gì khác, biết anh họ trở thành người sống thực vật, mợ cũng cực kỳ thương tâm. Đến thăm anh ấy cũng là lẽ thường.
Buổi sáng con ra cửa thấy mợ một mình tinh thần hoảng hốt, mợ lo lắng tình trạng của anh họ, cho nên, con liền chở mợ qua đây. Cho rằng sẽ rất nhanh, không nghĩ tới để gặp mặt anh họ một lần lại khó như vậy, càng không yên lòng mợ một mình ở trong này, con đã xin đi làm trễ rồi.”
Liếc mắt, Hạ Trác Hi xin lỗi buông tay.
“Ba, là con bảo Trác Hi dẫn con qua đây, ba muốn trách thì trách con đi, đều là lỗi của một mình con, là con không có khả năng thông minh được như Dĩ Hiên, được chưa.”
Nghe vậy, Vũ Văn Huyễn liếc mắt một cái, khuôn mặt băng hàn không tăng thêm chút nhiệt độ nào.
Đôi mắt Hạ Trác Hi thâm trầm nhìn Vũ Văn Huyễn quan sát anh cực kỳ thức thời lựa chọn ngậm miệng.
Cau mày hừ lạnh một tiếng, Vũ Văn Huyễn nhếch cánh môi lên, “Mở cửa, cho bọn họ vào đi.”
—————————-
Nhìn Vũ Văn Thác nằm ở trên giường lại còn gắn ống truyền nước biển, trên người có gắn các loại thiết bị giám sát, bộ dáng gầy yếu trắng xanh, Nhan Dĩ Hinh đau lòng.
“Ba, thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926608/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.