Trong đó có một vị trong hội đồng quản trị không giơ tay liếc mắt nhìn Yến Thục Phân, ông mở miệng nói: “Chủ tịch, quan hệ lợi hại trong đó không phải ông không biết, cho dù là cơ hội tiến quân tốt vào đại lục, nhưng rủi ro thật sự quá lớn, nghĩ kỹ rồi mới làm.”
“Các người già rồi, không có đảm lược như Diệc Sâm. Nó nói có thể được, tôi nếu như không buông tay để cho con trai của mình tự mình đi đánh cuộc, nó sẽ không trưởng thành. Hiện tại tỉ lệ ủng hộ tán thành là 7 so với 5, Diệc Sâm, cố lên, thương vụ thu mua này nhờ vào con cả đấy.”
Yến Thục Phân muốn phản bác, Ỷ Trí Huân lại nhíu mày nhìn bà lắc đầu.
Kìm nén một bụng oán giận, Yến Thục Phân giật giật cánh môi, sau cùng, bà nghe theo lời khuyên của Ỷ Trí Huân, lựa chọn im lặng.
Khoé miệng hiện lên ý cười nhạo, Đường Dụ tuyên bố tan họp. Ông lạnh lùng trừng mắt nhìn Yến Thục Phân một cái, dẫn đầu rời đi.
Thành viên hội đồng quản trị lần lượt đi ra ngoài, trong phòng hội nghị cũng chỉ còn lại Đường Diệc Sâm cùng Yến Thục Phân.
Một bầu không khí áp lực, không ai hé răng, không khí có chút ngưng trọng.
Sau cùng, vẫn là Đường Diệc Sâm mở miệng trước, “Mẹ, cảm ơn mẹ hôm nay tới hỗ trợ con. Mẹ không cần lo lắng, con biết nên làm thế nào, con tự có chừng mực.”
Nhíu chặt lông mày lo lắng, Yến Thục Phân thật sâu thở dài một hơi, “Diệc Sâm, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926605/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.