Cắn cắn môi, Thuỷ Tâm Nhu nhăn mày biện hộ: “Tôi lại không bảo anh chờ, tôi có nói thư ký bảo anh đi.”
Khoé miệng hơi hơi nhếch lên trên, Đường Diệc Sâm lắc lư đầu, nhíu mắt, thú vị hỏi: “Phí không ít tiền bạc nhỉ?”
“Hả?!” Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên ngớ ra một phen, đôi mắt đẹp như nước thẳng tắp chống lại ánh mắt thâm trầm của Đường Diệc Sâm.
“Tối hôm qua chỉnh anh như vậy, coi như vinh hạnh của anh đi.”
Mắt sáng chớp động một phen, Thuỷ Tâm Nhu thu hồi tầm mắt lại.
Cô chán ghét bị anh nhìn thấu, hơn nữa, ánh mắt anh lại sắc bén như vậy.
“Mộc Lâm Sâm, chúng ta chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, vì sao anh cắn mãi không buông tôi vậy?”
“Mộc Lâm Sâm, rất có ý tứ, em là người thứ nhất gọi anh như vậy.” Đường Diệc Sâm không chớp mắt nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu.
“Rất đơn giản, anh thích em, hơn nữa, anh là thật lòng. Anh chưa bao giờ lấy tình cảm ra nói đùa, không dễ hứa hẹn tương lai với người con gái nào. Thuỷ Tâm Nhu, em là người duy nhất.” Ngũ quan tuấn dật có chút nghiêm túc, vô cùng chăm chú.
“Xì, anh thích tôi? Chúng ta mới gặp nhau bao nhiêu lần hả? Trước tiệc đính hôn kia, tôi chưa từng gặp anh, đừng nói với tôi cái gì mà vừa gặp đã yêu nha, chị đây không tin đâu. Anh cũng đừng nói lời đường mật để dụ tôi, chị đây không dễ sập bẫy.”
Thuỷ Tâm Nhu tức giận trợn trừng mắt với Đường Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926567/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.