Lẩu siêu cay thật sự quá cay, tháng 11 khí trời ẩm ướt, bọn họ ăn cái lẩu mà vẫn còn phải mở điều hoà.
Hơn nữa, liên tiếp lau mồ hôi, lại lau nước mũi chảy xuống.
Đặc biệt, bữa tối đã kết thúc, Thuỷ Tâm Nhu cay đến cánh môi phiếm hồng, thậm chí trong khoang miệng vẫn còn xao động hương vị cay nồng tê dại kia.
Bọn họ đều ngồi ở trong xe, Đường Diệc Sâm đã khởi động máy, dưới ánh sáng xa xăm ấm áp vẫn quay qua liếc nhìn Thủy Tâm Nhu một cái.
Hàng mi nhẹ nhàng rung động quan sát, anh móc từ trong túi áo ra một viên sô cô la, sau đó đưa cho cô.
Thuỷ Tâm Nhu nhíu mày kinh ngạc nhìn sô cô la trong tay Đường Diệc Sâm, cô ngây ngẩn cả người, không có đưa tay nhận lấy.
Ngớ ra một phen, ánh mắt của cô mới dời từ sô cô la trong tay Đường Diệc Sâm sang khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Anh cũng ăn loại sô cô la đen này sao?”
Nhíu mày, Đường Diệc Sâm gật đầu, “Mỗi ngày một viên, đã mười năm rồi.”
“Nhìn không ra anh cũng có loại sở thích này!” Thuỷ Tâm Nhu khẽ cười một tiếng, giọng nói của cô mang theo chút kinh ngạc, lại mang theo ý hài hước.
Thật sự là cay quá, cô vẫn tiếp nhận sô cô la Đường Diệc Sâm cho.
Nhẹ nhàng lột bỏ giấy gói, cô đem sô cô la bỏ vào trong miệng.
Vừa vào trong miệng, ngọt ngào mà trơn trượt, ngọt mà không ngấy, cô vô cùng thích cái vị đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926542/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.