Theo sát phía sau, Phí Lạc cũng đi ra boong tàu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu đang khởi động thân thể.
“Này, em không phải là có ý với Đường Diệc Sâm đó chứ? Anh ta là kiểu đàn ông em thích sao? Không sai, anh ta quả thật rất đẹp trai.”
Hừ một tiếng, lông mày Thuỷ Tâm Nhu không tự giác nhíu lại.
Cô cũng không rõ ràng lắm tối hôm qua cô lại tốt bụng phối hợp, trong nháy mắt kia cảm giác giống như đầu bị cửa kẹp hỏng rồi.
Đối với anh ta có hứng thú? Thích anh ta?
Không đến mức đó đi. Cô làm sao có thể chỉ bằng một cái liếc mắt liền có cảm giác với người đàn ông nào đó được.
Chỉ là, đáy mắt anh ẩn chứa sầu muộn trái lại khiến cho cô bắt đầu nảy sinh một tia thương hại, cho nên, cô mới tốt bụng quyết định giúp đỡ anh, để cho anh có bậc thang leo xuống.
Nhưng nếu muốn nói giữa bọn họ có chút gì mà nói, Phí Lạc khẳng định là suy nghĩ nhiều, cũng lo lắng vô ích.
“Ừ, anh ta quả thật là phong nhã, nhưng mà đâu có liên quan gì tới em? Cũng không ai nói em nhất định phải có ý với anh ta, trái lại không thích, nói thuận mắt thì còn được.”
Làm như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đồng tử Thuỷ Tâm Nhu đột ngột co rút lại, cô kinh ngạc nhìn Phí Lạc, “Không phải anh để ý tới Đường Diệc Sâm chứ? Yên tâm, em sẽ không cướp đoạt với anh, em cùng anh ta vốn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926532/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.