Bỗng nhiên anh nhìn thấy một bóng lưng yểu điệu, cô gái kia đã đi qua bàn của anh cùng Dạ Vũ Dực, đi về hướng cửa.
Nheo lại đôi mắt sâu không đáy, tầm mắt Đường Diệc Sâm vẫn còn đang đi theo bóng lưng càng lúc càng xa kia.
“Đường tổng, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, anh cứ tự nhiên.” Dạ Vũ Dực lưu manh nhíu mày, ý cười bên môi anh càng thêm sâu sắc.
Một cơn xấu hổ tràn qua, Đường Diệc Sâm thu hồi tầm mắt thất thố của chính mình, sửa thành giống như đang nhàn rỗi nhìn Dạ Vũ Dực. “Đại luật sư Dạ, tôi đang đợi câu trả lời của anh. Tôi biết anh không phải người không có chừng mực, nhà Vũ Văn, có lẽ anh không thể trêu vào, nhưng Đại luật sư anh lại dám trêu chọc ngôi sao mới Hắc Mộc Đồng của giới luật sư.”
Ý cười bên môi đột nhiên cứng đờ, Dạ Vũ Dực không hứng thú nhấp một ngụm cà phê, “Đường tổng, anh cực kỳ có ý tứ, nếu tôi không tiếp nhận vụ án này, chỉ sợ anh sẽ không bỏ qua đi?”
“Tâm tư người khác có lẽ tôi không biết, nhưng mà, tôi cảm thấy được Đại luật sự Dạ đã đạt đến một trình độ nào đó. Luật sư phía đối phương đã bắt đầu có hành động, hôm nay cô ấy đã xem qua báo cáo của Vũ Văn Thác, hơn nữa, cô ấy cũng là cố vấn luật của Công ty bất động sản Vũ Văn. Nếu tôi nhớ không lầm, trước kia anh là thầy của cô ấy.”
“Đường tổng, anh tốn không ít thời gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926515/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.