“Cho dù là kết quả xấu nhất, Khả Tâm nhất định phải gả cho Vũ Văn Thác, không có thương lượng gì hết. Cho dù cả đời Thác Nhi cũng không tỉnh lại, tôi cũng muốn Đường Khả Tâm phải chăm sóc nó cả đời coi như là chuộc tội, nếu không, tôi nhất định sẽ đưa con bé vào tù. Tôi nói được, nhất định sẽ làm được.”
Biểu tình của Vũ Văn Huyễn tương đối nghiêm túc, ông là nói thật, quyết không chỉ là lời cảnh cáo tuỳ tiện mà thôi.
Nếu đã là kết quả xấu nhất, lại vẫn bắt Khả Tâm gả cho Vũ Văn Thác, việc này quá độc ác đi, như vậy cả đời Khả Tâm coi như xong rồi. Lỗi không hoàn toàn là của cô.
Biểu tình trên mặt phút chốc đông cứng, chân mày anh tuấn từ từ nhíu chặt. “Ông Vũ Văn, ông đây là đang ép người. Mặc kệ như thế nào, thái độ của tôi cũng tương đối rõ ràng, tôi chỉ có một đứa em gái, mặc dù Khả Tâm có lỗi, con bé không có ác ý, tôi không thể nhìn nó ngồi tù, cũng không thể để con bé bị huỷ đi hạnh phúc cả đời.”
“Được lắm, có khí phách! Chúng ta sẽ mỏi mắt trông chờ, so chiêu với cậu, tôi vô cùng trông đợi.”
—————————–
Ý tứ Vũ Văn Huyễn tương đối cứng rắn, ông tuyệt không đồng ý nhượng bộ, cho dù là Đường Diệc Sâm đem hết hiểu biết cũng không nhìn ra tâm tư của ông.
Không thể đồng ý, anh chỉ còn cách rời đi trước.
Vũ Văn Huyễn tinh ranh như hồ ly, đối với ông khó mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-khac-cot-ghi-tam-chong-ba-dao-vo-cuong-ngao/1926510/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.