“ Nghe tiếng gió đang xào xạc lay động
Thúc giục nỗi lòng của nỗi lòng ai
Tương tư lớn lên trong khoảnh khắc
Mới quên đi đêm dài thế nào
Giọt lệ nóng bừng nơi lòng bàn tay
Chỉ nguyện vì chàng si cuồng tam kiếp “
Lạc Ninh ôm chặt cổ hắn, nàng khẽ vào tai hắn những giai điệu thanh thót, giọng hát nàng ngọt ngào, từng lời hát ra dạt dào như cơn sóng từng đợt vỗ nhẽ vào tai hắn.
“ Ngụy Tranh, chàng thấy ta hát có hay không “
Nàng ngước thẳng cổ lên nhìn hắn, nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của người phụ nữ khi say làm hắn điêu đứng. Ngụy Tranh ôm chặt lấy nàng, bàn tay hắn mân mê tấm lưng nhỏ
“ Lạc Ninh, nàng hát rất hay “
“ Sau này ta sẽ thường xuyên hát cho chàng nghe được không “
Ngụy Tranh vừa đinh mở miệng đã bị nàng nhay ra khỏi người, nàng chạy khắp phòng hắn, hết tò mò thứ này lại thắc mắc thứ kia, người ta nói phụ nữ khi say sẽ hóa thành một đứa trẻ tinh nghịch. Là thật
Lạc Ninh bây giờ không khác gì một đứa trẻ lên ba, nàng nũng nịu, mè nheo với hắn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, Ngụy Tranh dõi theo bóng lưng của đứa trẻ to xác kia, cười không ngớt.
“ Ngụy Tranh à, cái này thật đẹp, chàng cho ta nhé “
Trên tay nàng đang cầm một cái lọ, nho nhỏ màu tím tím xanh xanh rất bắt mắt, nàng giơ cao về phía hắn, Ngụy Tranh đi lại nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-dien-dai/2960954/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.