Chương trước
Chương sau
Mộ Dung Sở vừa vào phòng đã nghe Thư Tất Phương trách mắng: “ Tôi đã nói em không được vào đây, em không nghe hiểu sao “

Nhìn ánh mắt vừa hờn vừa lo kia của anh, khiến Mộ Dung Sở đau lòng, đi lại cầm bát cháo ra trước mặt anh, giọng uất ức: “ Chủ nhân à, anh muốn mắng hay đánh gì cũng được nhưng em không thể bỏ mặt anh, anh ăn một chút đi “.

Thư Tất Phương vì sự bướng bỉnh và cố chấp của người phụ nữ đành bất đắc dĩ ăn, nhịn cả một ngày bây giờ Thư Tất Phương ăn vô cùng ngon miệng, Mộ Dung Sở ngồi nhìn anh cười không ngớt, thấy anh ăn được như vậy cô cũng giảm được phần nào lo lắng.

Mộ Dung Sở quay người đi ra được hai bước thì anh lên tiếng: “ Sở, sau này những lúc anh mất kiểm soát, em không được xuất hiện trước mặt anh, nghe rõ chưa “.

Mộ Dung Sở quay đầu nhìn anh hồi lâu rồi quay đi, không nói lời nào.

“ Chủ nhân, có ăn không “, Tư Vũ hớt hả chạy lên, nhìn thấy cái bát trống rỗng hắn thở phào nhẹ nhõm.

Từ đó cứ mỗi lần mang thức ăn lên cho anh Mộ Dung Sở sẽ cho thêm ít máu của cô vào, khi đó Thư Tất Phương đều ăn rất ngon, còn ăn hết không chừa miếng nào.

Những ngày qua Tư Phong cũng bận rộn ở căn cứ để nghiên cứu thuốc chữa bệnh cho anh, hắn bận rộn đến mức ba ngày liền không có thời gian ghé qua biệt viện, Tư Vũ lâu lâu ra ngoài giải quyết mấy công việc thay Thư Tất Phương.

Mộ Dung Sở là người có nhiều thời gian bên cạnh Thư Tất Phương nhất những ngày qua gương mặt anh đã có biến đổi vì chứng bệnh lạ này, mắt lúc nào cũng đỏ như có máu, máu tay móng chân mọc dài bất thường, còn xuất hiện thêm triệu chứng nôn mửa với đau bụng liên miên, nếu không kịp thời điều chế thuốc chữa e là sẽ càng ngày càng khó kiểm soát bệnh hơn.

“ Chủ nhân, anh bình tĩnh lại đi “, Tư Phong hai tay giữ chặt Thư Tất Phương, anh anh đang không được tỉnh táo, hấc đổ mâm cơm rồi còn đập phá mọi thứ trong phòng, càng lúc càng trở nên điên loạn.

Mộ Dung Sở nghe thấy tiếng động lớn liền chạy tới, cảnh tượng hoảng loạn, Tư Phong bị Thư Tất Phương cào cấu đến bị thương, làm theo cách của Mộ Dung Sở hắn đưa vết thương đến gần Thư Tất Phương nhưng vết máu của hắn lại khiến anh trở nên mất kiểm soát hơn, Mộ Dung Sở chạy lại ôm lấy anh, ra hiệu cho Tư Phong ra ngoài, Thư Tất Phương chụp lấy cô, anh cắn vào cổ người phụ nữ, cắn mạnh đến mức nghe cả một tiếng ‘phập' to, máu từ vết cắn chảy ra Thư Tất Phương điên cuồng liếm láp, cơn đau ào đến Mộ Dung Sở ôm chặt đầu anh, cảm nhận được anh dần bình tĩnh hơn, cô cứ thế đứng im mặc người đàn ông đang uống máu mình.



Thư Tất Phương càng thấy máu càng muốn mút lấy, cứ như muốn hút cạn máu người phụ nữ này, anh lau vết máu trên khóe miệng rồi nhìn vết thương thấm đỏ do mình gây ra, anh nhìn Mộ Dung Sở đau lòng khôn xiết, Mộ Dung Sở ôm chầm lấy anh, dịu dàng trấn an Thư Tất Phương cảm nhận rõ hơi ấm từ cô, anh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Mộ Dung Sở đưa anh về phía giường dỗ dành người đàn ông nằm xuống, mình cũng nằm bên cạnh ôm lấy anh.

“ Chẳng phải đã nói em rồi sao, người phụ nữ như em sao lại thích làm càn như vậy “, anh vuốt tóc cô, giọng dịu dàng.

“ Chủ nhân à, em không thể nhìn anh càng lúc càng trở nên điên loạn như vậy, em đau lòng “.

Nửa tiếng sau, Thư Tất Phương ngủ say, Mộ Dung Sở mới dám rời đi, xuống phòng khách hai người Phong_Vũ đã có mặt từ bao giờ, bọn họ nhì vết thương ở cổ người phụ nữ liền hiểu ngay.

Cô vừa ngồi xuống, Tư Phong liền lên tiếng.

“ Tiểu bắn tỉa, chủ nhân hình như chỉ muốn máu của cô “.

Hắn thật sự thấy khó tin, nếu Thư Tất Phương muốn máu người thì máu của ai mà chẳng được nhưng khi học theo cô đưa máu ra thì Thư Tất Phương không những không hút lấy mà còn trở nên hoảng loạn hơn.

Liệu máu của cô có gì khác bọn họ không.

Tư Phong chợt nảy ý, hắn nhướng người lên nói: “ Tiểu bắn tỉa, tôi cần kiểm tra máu của cô “

Mộ Dung Sở nhìn hắn không bất ngờ cũng không bình thản, chỉ có chút khó hiểu. Ngay sau đó hắn liền lấy một ít máu của cô không để phí một giây nào liền trở lại căn cứ tiến hành xét nghiệm.



Tư Vũ cùng Mộ Dung Sở ngồi lại, ôm hy vọng đợi tin tốt.Đến khi trời tốt Tư Phong vẫn chưa quay lại có vẻ việc xét nghiệm lần này không đơn giản. Cả hai đang trầm tư thì trên tầng Thư Tất Phương đi xuống, nhìn thấy anh bọn họ có chút ngạc nhiên rồi lại thôi.

“ Sao lại ngồi thất thần ở đó, đã ăn cơm tối chưa “, anh đi về phía Mộ Dung Sở dịu dàng nhìn cô.

Mộ Dung Sở đứng bật dậy, mỉm cười với anh: “ Em chưa ăn, chủ nhân à, cùng em ăn nhé “

Dứt câu cô nhanh nhẹn kéo lấy tay anh vào phòng bếp, còn ra hiệu Tư Vũ đi theo, anh và cô ngồi cạnh nhau còn Tư Vũ thì tập trung nấu ăn.

Nhìn thấy anh chịu xuống đây Mộ Dung Sở còn vui hơn bất kỳ ai, hơn nữa vì là buổi tối anh mới chịu ra khỏi phòng nếu là ban ngày anh sẽ chỉ nhốt mình chặt trong căn phòng, còn kéo chặt rèm đóng chặt cửa một tia sáng nhỏ cũng không thể lọt vào.

Đang ăn thì bất chợt Mộ Dung Sở bất chợt thả đũa, hai mắt cô lờ đờ những thứ trước mắt đột nhiên hóa mờ ảo, một bên đầu cũng vô cùng đau, cảm giác cả người không còn chút sức lực, hơi thở lúc yếu lúc mạnh.

Thư Tất Phương nhìn sang cũng bỏ đũa lo lắng: “ Sở, em làm sao vậy, nói anh biết”.

Mộ Dung Sở lắc lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn: “ chủ nhân à, em không sao, không sao".

Tư Vũ nhìn cô hắn không thấy bất ngờ, hắn biết rõ từ ngày cô bắt đầu cho máu Thư Tất Phương thì liền xuất hiện những triệu chứng này, đây là biểu hiện của chứng thiếu máu, Mộ Dung Sở nhìn hắn hơi nheo mắt rồi lắc nhẹ đầu mình, bọn họ đã bàn với nhau sẽ không nói gì cho anh đến khi hoàn hoàn chữa khỏi bệnh cho anh.

Mộ Dung Sở cố gắng kìm nén cơn đau nhìn anh cười thật tươi: “ Chủ nhân à, em rất khỏe, anh đừng lo nhé “

Thư Tất Phương biết chắc bọn họ đang giấu anh chuyện gì, anh nhìn sang Tư Vũ trừng mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.