Mộ Dung Sở vừa vào phòng đã nghe Thư Tất Phương trách mắng: “ Tôi đã nói em không được vào đây, em không nghe hiểu sao “
Nhìn ánh mắt vừa hờn vừa lo kia của anh, khiến Mộ Dung Sở đau lòng, đi lại cầm bát cháo ra trước mặt anh, giọng uất ức: “ Chủ nhân à, anh muốn mắng hay đánh gì cũng được nhưng em không thể bỏ mặt anh, anh ăn một chút đi “.
Thư Tất Phương vì sự bướng bỉnh và cố chấp của người phụ nữ đành bất đắc dĩ ăn, nhịn cả một ngày bây giờ Thư Tất Phương ăn vô cùng ngon miệng, Mộ Dung Sở ngồi nhìn anh cười không ngớt, thấy anh ăn được như vậy cô cũng giảm được phần nào lo lắng.
Mộ Dung Sở quay người đi ra được hai bước thì anh lên tiếng: “ Sở, sau này những lúc anh mất kiểm soát, em không được xuất hiện trước mặt anh, nghe rõ chưa “.
Mộ Dung Sở quay đầu nhìn anh hồi lâu rồi quay đi, không nói lời nào.
“ Chủ nhân, có ăn không “, Tư Vũ hớt hả chạy lên, nhìn thấy cái bát trống rỗng hắn thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó cứ mỗi lần mang thức ăn lên cho anh Mộ Dung Sở sẽ cho thêm ít máu của cô vào, khi đó Thư Tất Phương đều ăn rất ngon, còn ăn hết không chừa miếng nào.
Những ngày qua Tư Phong cũng bận rộn ở căn cứ để nghiên cứu thuốc chữa bệnh cho anh, hắn bận rộn đến mức ba ngày liền không có thời gian ghé qua biệt viện, Tư Vũ lâu lâu ra ngoài giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-dien-dai/2960858/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.