Lý Bội Ân cả buổi không thèm đoái hoài tới Tống Khâm, bánh được mang ra cô cũng chẳng muốn động tới, Tống Khâm cũng chỉ biết bất lực anh cầm cái bánh lên ăn một miếng, anh không thích đồ ngọt lắm nhưng thấy Lý Bội Ân ăn có vẻ rất ngon nên cũng muốn ăn thử nhưng có vẻ nó không hề hợp khẩu vị của anh cho lắm.
“Cô ăn thêm đi.”
“Không ăn nữa.”
Anh bóp lấy miệng của cô há ra rồi nhét cái bánh vào miệng của cô làm cho cô ú ớ không thể nói được gì ngón tay của anh chạm vào đôi môi của cô lưu luyến rời khỏi, trên tay còn vương lại chút mảnh vụn của bánh anh đưa lên miệng nếm thử, mùi vị lúc này cũng không tệ chút nào, chắc có lẽ vì có mùi vị của cô ở trên đó nên ngon hơn thì phải.
“Tôi đưa cô đến đây để ăn thì cứ ăn đi.”
Thấy Lý Bội Ân vừa nuốt xuống cái bánh, cô vừa định kêu ca cái gì đó thì ngay lập tức lại bị anh nhét thêm cái bánh nữa vào miệng, lúc này trên sân khấu vị MC cũng bắt đầu giới thiệu một số vật phẩm đấu giá, và vật phẩm quý giá nhất được xuất hiện sau cùng nên trong thời gian này Tống Khâm cũng không mấy để ý đến mấy món bảo vật kia cho lắm.
Anh lấy điện thoại ra kiểm tra lại một vài công việc và lịch trình của mình, xem ra những ngày tới có vẻ sẽ rất bận rộn, người phục vụ lúc này cũng đi đến rót rượu cho Tống Khâm và Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-chet-di-song-lai/2524455/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.