Chương trước
Chương sau
Ôm lấy Lý Bội Ân trong lòng, cô cũng không muốn giải thích gì, không biết anh có phải âm hồn bất tán hay không mà những lúc thế này anh luôn xuất hiện, Khải Châu nhìn thấy Tống Khâm cũng có chút lo lắng, ánh mắt của cậu nhìn về phía Lý Bội Ân như muốn cô lên tiếng về phe của mình, tuy nhiên Lý Bội Ân lại gục đầu vào lòng của Tống Khâm cô không muốn cậu phải liên lụy vào chuyện này nên đành chọn cách im lặng.

“Cô ấy là hoa đã có chủ, định đập chậu cướp hoa sao? có muốn tôi đập cậu một lần nữa không?”

Khải Châu như cần một câu nói phủ định từ phía Lý Bội Ân, nhưng cô cứ im lặng như vậy làm cậu rất bức rức trong lòng.

“Bội Ân, cậu và anh ta thật sự đang hẹn hò sao?”

Phía bên đường, Đồng Dao cũng theo dõi từ đầu đến cuối, từ lúc mà anh dừng xe bên đường rồi hiên ngang đi xuống như một vị thần là trong đầu của cô bắt đầu có cái suy nghĩ này rồi, quan hệ của họ đã tới mức đó rồi sao? hai tay của Đồng Dao run lên cầm cập rồi lẩm bẩm.

“Bởi vậy cô ta mới đắc ý như vậy thì ra cô ta và giám đốc có mối quan hệ với nhau.”

Lúc này cô ta mới gửi qua cho Diệp Kỳ những tin tức hót hòn họt hôm nay, tuy nhiên Diệp Kỳ lại trở nên tức giận đùng đùng, người mà cô đơn phương bao năm qua bây giờ lại qua lại với Lý Bội Ân một đứa nhân viên mới vào công ty chưa bao lâu, cô đã đánh giá Lý Bội Ân thấp quá rồi.



“Khốn kiếp thật, Tống Khâm là của tôi, anh ấy phải là của tôi!”

Trong lúc này phía Lý Bội Ân, cô cũng không thể im lặng được, cô biết là cậu thích cô nhưng ngay từ đầu cô vẫn xem cậu là người bạn thân khác giới của mình, là bạn cùng chí hướng đi lên, những lời cậu nói thật sự khiến cô có chút động lòng vì cái đơn phương bảy năm của cậu, tuy nhiên cô thật sự không hề dành cho cậu cái tình cảm yêu đương được, với hiện tại cuộc sống của cô đang nằm trong lòng bàn tay của người khác, đó chẳng phải là điều cô có thể muốn quyết định là được.

“Khải Châu, tớ thật sự đang hẹn hò, xin lỗi cậu không thể chấp nhận lời tỏ tình của cậu, cám ơn thanh xuân đã có cậu và cả bảy năm qua rất nhiều vì đã yêu thương tớ.”

Giọng nói của cô trở nên yếu ớt dần, đôi mắt của cô trở nên đỏ hoe long lanh như sắp khóc đến nơi, cô giữ lấy vạt áo của Tống Khâm không đành lòng nhìn Khải Châu.

“Cậu yêu anh ta sao? anh ta cho cậu hạnh phúc sao?”

Tống Khâm nhíu mày, từ nãy đến giờ hai người họ cứ đối thoại như trong phim ngôn tình vậy, anh rốt cuộc cũng có mặt ở đây mà?

“Đương nhiên tôi có thể cho cô ấy hạnh phúc rồi, ít ra tôi còn hành động hơn là lời nói,vì con thỏ đế nhà cậu nhút nhát nên mới không có được cô ấy thôi, nhưng bây giờ cô ấy của tôi.”

Có lẽ Khải Châu không tin vì nhìn vào ánh mắt của cô không có lấy chút gì gọi là hạnh phúc cả, nhưng tại sao cô lại chấp nhận im lặng bên cạnh người đàn ông đó, Khải Châu vẫn nhìn Lý Bội Ân chằm chằm chỉ mong cô có uất ức gì không thể nói ra mà ra hiệu với cậu nhưng cô không hề nhìn cậu dù chỉ một cái cứ nép sau lưng của người đàn ông đó cả người run rẩy lên.

“Được rồi, tớ về đây, tớ sẽ liên lạc sau.”

Tống Khâm quát lên.



“Nói vậy mà còn muốn liên lạc nữa à? cậu liệu hồn đó để tôi thấy cậu ve vãn cô ấy thì biết tay tôi.”

“Được rồi... về thôi.”

Lý Bội Ân liền giữ anh lại giọng nhỏ dần, Tống Khâm giữ cô trong lòng rồi đưa cô ra ngoài, lúc nãy thấy cô lái xe gấp gúc đi đâu đó nên anh có hơi lo lắng đã chạy theo cô đến tận đây, bây giờ đành phải cho người lái chiếc xe của anh về, còn anh sẽ đi cùng cô như vậy đỡ mắc công, cả chặng đường về nhà Lý Bội Ân cứ trầm mặt không nói câu nào làm anh rất sốt ruột.

“Sao vậy? từ nãy đến giờ cô như người mất hồn vậy đó.”

Cô đặt tay lên bụng của mình rồi quay sang hỏi anh.

“Sao cơ thể của tôi vẫn chưa có hiện tượng gì hết vậy?”

Anh không hiểu ý của cô đang muốn nói đến nên có chút ngây ngô hỏi.

“Sao? cô bị gì?”

“Ý tôi là sao vẫn chưa mang thai? Tôi có nên đến bệnh viện kiểm tra không?”

Lúc này thì anh cũng hiểu ra.

“Cô muốn có thai sao? để rời xa tôi đúng chứ?”

“...”

Những gì anh nói đều như đang nói ra nỗi lòng của cô, cô không đáp lại nhưng nhìn biểu cảm gương mặt đó anh cũng đủ hiểu câu trả lời của cô là gì, Tống Khâm cũng không nói thêm gì tốc độ lái xe cũng giảm dần lại, về đến nhà, cô lại thẳng thừng bỏ về phòng, anh thở dài một hơi ngồi xuống ghế sofa đầu ngửa ra phía sau, đôi tay xoa nhẹ hai bên thái dương của mình, những lời nói của cô lúc nãy lại xuất hiện trong đầu của anh.

Tống Khâm nhắm nghiền đôi mắt của mình, vẻ mặt của cô lúc đó là sao? cô muốn rời đi đến như vậy à? cứ ngỡ Lý Bội Ân đã mở lòng với mình nhưng không ngờ đến tận giờ phút này cô vẫn còn mang cái suy nghĩ rời khỏi anh.

“Bội Ân, làm sao đây? làm sao để dẹp bỏ cái trò chơi của tôi bày ra đây?”

Cái trò chơi được cho là giải trí của anh bây giờ nó lại khiến anh không thể dứt ra được ngược lại anh như một kẻ nghiện nó, trước sau gì cũng phải kết thúc nhưng anh không muốn nó dừng lại một chút nào, có thể lập trình nó kéo dài mãi mãi được hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.