Khi thời khắc mọi người cùng nhau hô lớn để cùng nhau thả đèn lồng, Tống Khâm vẫn chưa biết nên viết gì lên đèn lồng nữa, anh định nhìn lén thử điều ước của cô nhưng bị cô che lại, vì gấp gút nên anh viết đại một dòng cho có lệ rồi cùng cô thả chiếc đèn lồng lên không trung, cái khoảnh khắc ấy thật đẹp, trên bầu trời tối om những chiếc đèn lồng như những vì sao lấp lấp làm sáng rực cả khung cảnh đen tối tĩnh mịch.
“Lúc nãy cô viết gì vậy?”
Lý Bội Ân vẫn dán mắt lên bầu trời không muốn tiết lộ cho anh biết.
“Điều ước không nên nói ra sẽ không thành sự thật đâu.”
Trong lòng của Lý Bội Ân thầm nghĩ về điều ước của cô, cô muốn mình sẽ ngày càng thành công hơn, ba của cô sẽ khỏe mạnh và... sớm ngày rời khỏi Tống Khâm, riêng anh tuy lúc đó gấp rút nhưng điều ước của anh lại chính là cô, mong rằng cô sẽ chấp nhận yêu anh và mãi mãi bên anh, trong lòng của anh vẫn luôn hướng về cô, còn cô thì sao? liệu trong tim của cô có tí phần trăm nào dành cho Tống Khâm không?
Buổi thả đèn lồng cũng kết thúc, Tống Khâm đưa cô đi đến một quán ăn gần đó để nhâm nhi những xiên thịt nướng và uống trà nóng, thời tiết lạnh này mà được ăn thịt nướng thì còn gì bằng, Tống Khâm thấy cô có vẻ như đang run lên, anh liền kéo bung chiếc áo khoác dạ của mình ra rồi bước tới ủ ấm cho cô, với chiều cao này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-chet-di-song-lai/2524413/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.