Thấy anh cũng đã về Lý Bội Ân liền đứng dậy thả Tiểu Bội xuống, trong đầu cứ nghĩ về câu nói của bác tài xế, cô chăm chú bạo dạng nhìn thẳng vào mắt của Tống Khâm, nhưng ngay sau đó anh cũng nhìn cô ánh mắt nhẹ nhàng ôn nhu hơn, Lý Bội Ân bắt đầu đỏ mặt đảo mắt sang hướng khác.
Anh cong môi tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, anh bước tới đột ngột đưa tay nhẹ lau đi sợi mi đang dính trên khóe mắt của cô, Lý Bội`Ân liền định rời đi thì anh giữ tay của cô lại.
“Cô Lý, cô sao vậy? cô tránh mặt tôi sao?”
“Không có... tôi chợt nhớ ra mình có việc nên phải về, chúc anh ngon miệng.”
Nói xong cô liền rời khỏi đó, đóng cửa phòng mạnh đủ để anh nghe thấy, cô đưa tay che miệng cười khoái chí.
“Tôi thích em đến cả thế giới đều biết vậy mà em lại không nhìn ra sao Ân Ân?”
Về đến phòng cô trấn tĩnh bản thân lại, nhịp tim không kiểm soát được mà đập liên tục như sắp rơi ra ngoài, ánh mắt đó sao lại đẹp mê hồn đến như vậy, cô chưa từng đối diện với anh ở cự ly gần như vậy, phải công nhận rằng ngũ quan trên gương mặt rất hài hòa, cả đôi bàn tay mềm mại giữ tay của cô cũng rất đẹp.
“Điên rồi, Bội Ân không được nghĩ nữa!”
Ngày hôm sau, Lý Bội Ân cũng dậy sớm chuẩn bị để đến công ty và cũng vì muốn tránh gặp mặt anh ở trước nhà, vừa đến công ty cô đã hì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-den-chet-di-song-lai/2524353/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.