Lý Bội Ân cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cô nắm lấy tay của Tống Khâm bước vào trong căn biệt thự sa hoa, cô có chút run sợ nhưng ngay sau đó anh giúp cô trấn an tinh thần, cùng tiến vào bên trong, những người giúp việc nhìn thấy hai người liền cúi đầu chào lễ phép, bước vào Tống gia không hề dễ chút nào nhưng nếu có anh bên cạnh thì lại là chuyện khác.
“Lão gia có nhà không?”
“Dạ... có ạ, nhưng mấy hôm nay lão gia tâm tình không tốt, đang nằm nghỉ trên phòng.”
“Được rồi.”
Có lẽ vì sau khi Đoàn Huệ Tâm đột ngột rời khỏi ông và thậm chí còn rút khỏi showbiz nên khiến tâm tình của ông trở nên xấu hẳn, từ lúc qua lại với Đoàn Huệ Tâm thì ông đã không còn qua lại với bất kỳ cô gái nào nữa, đây là lúc người ta gọi là thất tình đó sao? mấy mươi năm trời của ông vậy mà lại rơi vào bể tình của một cô gái trẻ, đúng là xấu hổ chết mất.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, ông cũng không muốn bị ai quấy rầy lúc này nên nói vọng ra.
“Không biết tôi nghỉ ngơi à mà còn làm phiền.”
Nhưng tiếng gõ cửa vẫn vang lên khiến ông trở nên khó chịu đi tới mở cửa, vừa định quát cho cái kẻ làm phiền sự yên tĩnh của mình thì đã nhìn thấy Tống Khâm, ông cũng không mấy vui vẻ khi nhìn thấy Lý Bội Ân đứng bên cạnh.
“Gì đây? hôm nay lại đột ngột dẫn cô gái này đến đây làm gì?”
“Ba... con đến thăm ba, đây là món cháo hạt sen mà Ân Ân đã nấu để mang đến đây, mong ba đừng chê.”
Ông Tống liếc mắt sang nhìn Lý Bội Ân, ánh mắt rất có thành ý, dù sao cũng mang đến đây rồi ông cũng không thể từ chối được, đưa tay nhận lấy cái hộp từ tay cô rồi đi vào bên trong, Lý Bội Ân rất hiểu chuyện liền đi tới giúp ông lấy bát ra.
“Còn biết quay về đây thăm ba à?”
“Ba, con biết là dạo gần đây ba không được vui, con cũng không muốn tranh cãi ba nữa, ba thấy đấy cuối cùng thì bên cạnh ba chỉ còn con của ba thôi, ai cũng rời bỏ ba đi hết rồi, mới thấy được gia đình thật đáng quý biết bao phải không ba?”
Ông Tống trầm mặt một lúc, đúng là từ lúc mà vợ của ông qua đời thì ông đã không có ngày nào mà nói chuyện với Tống Khâm một cách bình thường như cách mà cha con người ta thường hay làm cả, chỉ cần thấy nhau là có đủ thứ chuyện để tranh cãi rồi lớn tiếng, đấy mà là gia đình ư? Những thứ nữ sắc phù du bên ngoài cũng rồi lại biến mất, chỉ còn lại đứa con trai của mình vẫn là người thân duy nhất bên cạnh mình đến cuối đời này thôi.
Ông đột ngột bật cười, tại sao đến tận bây giờ ông mới ngộ ra được, hay vì bấy lâu nay chìm trong tửu sắc ông đã bị lú lẫn rồi, như sa vào mê hồn trận không còn chút tỉnh táo lý trí, suýt chút nữa là bị ả hồ ly kia dụ dỗ giao lại tài sản cho cô ta, không những thế cô gái gần đây cũng vậy khiến ông mê say đắm quên lối về rồi cũng lại đá ông đi.
“...”
Ông cảm thấy quá xấu hổ không thể đối diện được với anh và vong linh của người vợ đã khuất, một mình gà trống nuôi con nhưng lại để đứa con lớn lên trong sự cô đơn không tình thương, nghĩ lại tại sao bản thân ông lại quá ích kỷ như vậy chứ? Những giọt nước mắt của sự hối hận cũng dần tuôn rơi, ông không nói lời nào nhưng hành động này khiến Tống Khâm cũng có chút lay động.
“Ba, mình mãi là gia đình mà.”
“Bác trai... con biết là gia đình con không được môn hộ đối với bác, nhưng mà... nếu bác có thể cho chúng con cơ hội, chúng con nhất định không làm bác phải phiền lòng, vả lại... con cũng muốn được xem bác là người thân của con.”
Lý Bội Ân nhẹ nhàng quỳ gối xuống dâng bát cháo hạt sen cho ông, nhìn thấy tình cảnh con trai và đứa con dâu tương lai của mình có hành động như vậy ông cũng có chút xao lòng, đã không cho anh có được tình thương như người ta mà còn bắt ép anh phải làm theo ý mình để làm gì, chỉ cần anh hạnh phúc là được rồi.
“Ba...”
“Ba không cô đơn, ba có con, có Ân Ân và còn có cháu nội của ba nữa.”
Lúc này ông Tống mới ngẩng đầu lên nhìn hai người với ánh mắt trìu mến, rồi thở dài một hơi, nhưng sâu bên trong sự thở dài đó là một phần gánh nặng đã được trút đi, nhẹ nhõm cả người rồi.
“Ba thật sự có lỗi với con, cả mẹ của con nữa, làm sao mà dám nhìn mặt hai người.”
Tống Khâm bước tới quỳ xuống bên cạnh ông cúi đầu.
“Ba... chỉ cần ba thấy sai và biết quay đầu, chúng con vẫn giang rộng tay đón ba mà.”
“Khâm à... cám ơn con.”
Ông nở một nụ cười hiền dịu ôm lấy Tống Khâm, Lý Bội Ân nhìn thấy cảnh này mà không cầm được nước mắt, thật hạnh phúc vì anh vẫn còn nơi để về, và cũng thật hạnh phúc vì cuối cùng sau bao nhiêu hiểu lầm và sự mâu thuẫn thì họ cũng đã làm lành với nhau rồi.
“Cô Lý, à không phải gọi là Ân Ân, sau này hãy giúp đỡ cho Khâm nhà bác nhé, nhờ ở con hết đấy.”
Ông đứng dậy đi tới nắm lấy tay của Lý Bội Ân rồi đặt nhẹ nhàng vào tay của Tống Khâm và chúc phúc, vẫn không quên đi tới bàn ăn hết bát cháo hạt sen mà cô đã nấu, vị thanh thanh mát mát bùi bùi nhẹ của hạt sen hòa quyện vào nước cốt thịt hầm đậm đà, mùi vị thanh đạm nhưng lại rất ngon, phải gọi là mỹ vị nhân gian.
“Ngon lắm, cám ơn hai con đã đến đây thăm ba và làm ba hiểu ra gia đình vẫn trên hết, hai đứa cũng lựa ngày lành đi, sớm ngày cho ba bế cháu đấy.”
Lý Bội Ân nhìn Tống Khâm đầy sự vui mừng hạnh phúc không nghĩ rằng mọi chuyện lại trở nên dễ dàng như vậy, cô nhảy cẫng lên vì vui sướng vội ôm chầm lấy anh òa khóc.
“Ân Ân... chúng ta được lấy nhau rồi.”
“Khâm, em vui lắm, con cám ơn bác trai.”
Ông Tống nhìn thấy tình cảnh vui vẻ hạnh phúc này mà bật cười, nhìn hai người vui nên ông cũng vui theo.
“Còn gọi bác trai sao? gọi ba đi!”
Lý Bội Ân có chút ngượng ngùng khẽ cúi đầu với ông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]