Chương trước
Chương sau
Tiêu Linh thơ thẩn mãi cho đến khi bữa tối bày ra trước mặt. Chỉ là một hộp mì ăn liền còn nghi ngút khói. Mộ Hạ Âu thậm chí không ra ngoài mua đồ ăn tử tế, mà lại ngồi ở phòng khách, thư thản ăn mì ăn liền.
“Sao không ăn?” Mộ Hạ Âu nhìn hộp mì trong tay Tiêu Linh còn nguyên, hắn lập tức hỏi bằng giọng lạnh lẽo.
Cô cắn môi rồi nhìn mì trong tay, đang định ăn thì tv lại phát ra tin tức hồi chiều khiến cô phải chú ý. Điều đáng chú ý hơn là…
Tiêu Linh vô thức làm rơi hộp mì trong tay xuống dưới sàn, nước mì nóng bắn lên chân khiến cô kêu khẽ.
Mộ Hạ Âu liếc mắt sang, hắn vẫn tỏ vẻ bình tĩnh bởi hắn biết Tiêu Linh đã nhìn thấy gì trên màn hình và nghe thấy gì mà những tên ngu ngốc trong tv đã nói.
Cô đưa tay lên bịt miệng ngăn lại cú sốc, mắt ngân ngấn nước rồi nhìn Mộ Hạ Âu. T…tại sao lại là hắn? Tại sao người gϊếŧ họ lại là hắn?
Nói dối, nói dối đúng không? Mộ Hạ Âu sao có thể gϊếŧ chết Hi Vân, và…Tiêu Kỳ được chứ, không thể, không thể nào!
“Ức…” Tiêu Linh khóc nức nở nhìn màn hình tv, cô ngồi bệt xuống dưới sàn nhà. Người bị chặt ra thành từng khúc trong vali không ai khác là Tiêu Kỳ, em gái của cô.
Bọn họ đều bị gϊếŧ một cách man rợ vô cùng, chết đều không nhắm nổi mắt, khắp cơ thể đều là máu me và côn trùng đang gặm nhấm. Thật đau đớn, thật kinh hãi. Người đã gϊếŧ hai người đó lại chính là người đàn ông cô đang ở cùng này, là Mộ Hạ Âu, chồng của cô.
Trên màn hình tv đang đưa lên hình ảnh của Mộ Hạ Âu để truy tìm, đã có rất nhiều bằng chứng để lại ở hiện trường cho thấy Mộ Hạ Âu là kẻ tình nghi số 1 liên quan đến hai nạn nhân bị gϊếŧ.
Dấu vết bánh xe của hắn…dấu vân tay duy nhất trên vali…tóc của hắn…
Mộ Hạ Âu là kẻ gϊếŧ người?!
Tiêu Linh sợ sệt run lên bần bật, cô không nhìn tv, cô cứ nhìn Mộ Hạ Âu mà thôi. Sao cô có thể tưởng tượng được bộ mặt của hắn khi gϊếŧ người dã man như thế, hắn cũng là con người mà. Một bên là người hắn ta ăn ngủ cùng biết bao nhiêu năm, một bên lại chính là em vợ. Thì ra hôm nay Mãn Hoa đến biệt thự tìm Tiêu Kỳ quả là có vấn đề…
Nhưng vì sao chứ, vì sao Mộ Hạ Âu lại ra tay ác độc với hai người họ đến vậy…
“Hi Vân đáng chết, cô ta đã thay vị trí của em suốt bao nhiêu năm, đem em ra làm thứ trò chơi để chà đạp. Tôi gϊếŧ. Tiêu Kỳ càng đáng chết hơn, cô ta dám khinh bỉ em, lại quyến rũ tôi. Tôi gϊếŧ.”
Mộ Hạ Âu trầm mặc một lúc, hắn thản nhiên nói trong khi không có câu hỏi nào đặt ra. Từng lời nói thú nhận của hắn đều khiến Tiêu Linh như phát điên. Cô không muốn nghe, không muốn nghe nữa.
Đúng là cô rất ghét họ, nhưng cô không hận họ, cô không muốn họ phải chết, Mộ Hạ Âu, sao hắn lại làm vậy? Hắn có biết gϊếŧ người là một tội tày trời không, hắn coi sinh mạng con người là gì chứ…
“Ư…” Tiêu Linh rơi lã chã nước mắt, cô ôm mặt mình khóc một cách đau khổ. Cô phải làm gì đây, Mộ Hạ Âu đã bị phát lệnh truy nã rồi, hai người sẽ trốn mãi ở biệt thự này ư…
“Tiêu Linh, có sống, thì tôi ép em sống cùng. Có chết, tôi cũng sẽ đem em cùng chết!” Hắn đứng dậy, từng bước đi về phía Tiêu Linh, giọng nói của hắn điềm nhiên đến lạ, hắn không tỏ ra một chút lo lắng nào khi vừa xem xong tin tức. Hắn như dự đoán trước được kết quả vậy.
Mộ Hạ Âu rút từ trong túi quần ra chiếc khăn tay trắng, hắn lau đi nước mì nóng bắn lên chân của Tiêu Linh, sau đó đỡ Tiêu Linh đứng dậy. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của cô. “Có hối hận không?”
Ý của hắn là hối hận vì điều gì? Hối hận vì cô đã đi theo hắn, hay là hối hận vì hắn đã gϊếŧ chết hai người kia trong khi cô không sai khiến, trong khi cô đang dần lấy lại niềm tin từ hắn? Không…cô không thấy sự hối hận xuất hiện trong cô, cô cũng không cảm nhận được sự sợ hãi tỏa ra từ hắn, cô không dám tin mình đang đối diện với tên gϊếŧ người. Với cô, Mộ Hạ Âu vẫn là người chồng đang cố gắng cải thiện bệnh tình, hết mực coi cô là người vợ…
Tiêu Linh lắc lắc đầu, cô muốn khuyên Mộ Hạ Âu đi đầu thú, cô muốn khuyên hắn hãy đi đầu thú với tội danh của mình. Dù mười năm, hai mươi năm, thậm chí là năm mươi năm thì cô vẫn đợi hắn. Cô sẽ không bỏ mặc hắn.
Quanh đây không có giấy và bút, phải làm sao đây?
“Sớm thôi, cảnh sát sẽ đến đây.”
Một lần nữa lời nói của Mộ Hạ Âu lại vang lên khiến Tiêu Linh càng òa khóc, cô sợ lắm, cô sợ mất hắn, cô còn chưa được hưởng hạnh phúc trọn vẹn cơ mà. Tại sao xảy ra nông nỗi này cơ chứ, ông trời không có mắt hay sao? Tại sao ông trời luôn mang tới cho cô sự bất hạnh lớn lao nhất, nhấn chìm cô vào bóng tối và nước mắt… Cô cũng là một con người, một con người nhỏ bé muốn được yêu thương, cô không muốn mình chịu những trái đắng này thêm nữa…
Hắn ôm cô vào lòng rồi thở dài. “Tôi luôn ghét những giọt nước mắt của em. Đó là lý do vì sao trước kia tôi hay đánh em. Tiêu Linh, tôi không cho phép em khóc thì em mau nín cho tôi. Có chết thì em cũng không đơn độc, tôi sẽ gϊếŧ em trước khi tôi bị gϊếŧ đấy, Tiêu Linh.”
Không hiểu sao lúc này Tiêu Linh không còn cảm thấy lời nói này có sức ảnh hưởng nữa, nếu được chết cùng Mộ Hạ Âu, thì có gì bằng? Sống làm vợ chồng, làm ma vẫn là vợ chồng. Có phải chết đi rồi thì mọi thứ sẽ êm đẹp hơn khi hai người ở thế giới bên kia không? Bởi cô sẽ chẳng thể chết thêm một lần nào nữa, hắn cũng vậy… Chết dưới tay Mộ Hạ Âu? Cô không sợ, cái cô sợ là một còn một mất mà thôi. Cô đã không còn gì để lưu luyến nữa rồi… không còn, không còn nữa…
Một tiếng sau, điện thoại của Mộ Hạ Âu không ngừng rung lên, đó là chủ tịch gọi, đó là Mộ Cao Dương, đó là Hạo Nam…và cả những dãy số lạ không tên. Hắn đều không nghe máy, một mực ngồi ôm Tiêu Linh thật chặt, hắn không tỏ vẻ sợ hãi, nhưng Tiêu Linh lại cảm nhận được bài tay của hắn vốn đang hơi run rẩy.
Tiếng còi xe cảnh sát văng vẳng từ đâu tới khiến Tiêu Linh giật nảy mình, cô muốn thoát khỏi tay Mộ Hạ Âu, cô lay lay cánh tay của Mộ Hạ Âu và ú ớ, Mộ Hạ Âu phải chạy đi khỏi đây, chạy đi, chạy càng nhanh càng tốt, thoát khỏi nơi này…
Mộ Hạ Âu đứng dậy, hắn nhìn ra cửa sổ bằng đôi mắt cảnh giác. Xe cảnh sát quả nhiên đã đến đây, có tới ba, bốn chiếc xe đã dừng trước biệt thự của hắn. Vài người bước, tay còn cầm theo súng ngắn.
“Ư…ưn, im, a…” Tiêu Linh hoảng loạn, muốn nói mà không thể nói, liên tục phát ra những âm thanh vô dụng.
Tiếng đập cửa đang vang vọng tới đây, tiếng loa của cảnh sát khuyên Mộ Hạ Âu ra ngoài đầu thú, tất cả đều khiến Tiêu Linh tuyệt vọng, lồng ngực cô đau thắt như bị ai đó bóp nghẹt lại.
“Đi.” Đột nhiên Mộ Hạ Âu túm lấy tay Tiêu Linh thật nhanh, thật chặt, chạy về phía cửa sau của căn biệt thự, hắn mở cửa ra rồi chạy vụt đi, mang theo hình bóng nhỏ nhắn của Tiêu Linh.
“Mau đuổi theo, hắn đã chạy rồi, có một con tin!”
Cảnh sát lập tức lần theo dấu vết vụt qua khu rừng tăm tối phía trước.
“Hạ Âu…cháu trai của ta…” Chủ tịch Vân Ngư ngồi trong xe, bọng mắt bà đã sưng húp lại.
Bà chỉ còn biết trông chờ…trông chờ Mộ Hạ Âu quay lại, trông chờ Tiêu Linh an toàn trở về. Bên cạnh bà là Mộ Cao Dương, anh nhìn ra ngoài trời bằng đôi mắt âm u, hai người đang được cảnh sát bao vây không cho ra ngoài chạy theo họ nhằm bảo đảm an toàn.
“Mau dừng lại, tôi nói cậu mau dừng lại, phía trước là vực thẳm, cậu đã bị dồn đến đường cùng rồi!”
Mộ Hạ Âu và Tiêu Linh đều nghe thấy, xong cũng như không nghe thấy, tiếp tục chạy về phía trước thật nhanh, phía sau là ánh đèn của cảnh sát chạy rọi theo.
“Á…” Tiêu Linh nhờ vào ánh trăng sáng trên cao mà có thể thấy phía trước không còn thấy lối đi, cô lập tức kéo tay Mộ Hạ Âu để hắn dừng lại.
Nhưng không…mặt hắn đầy mồ hôi, đôi mắt như không màu, khuôn mặt gấp gáp, tay hắn cũng giữ cô quá chặt, hắn không nhìn được sao? Phía trước quả nhiên là vực thẳm.
Vực cách hai người chỉ còn chưa tới mười mét, Mộ Hạ Âu, rốt cuộc hắn đang nhìn đi đâu?
Cảnh sát phía sau liên tục lên tiếng ngăn chặn nhưng Mộ Hạ Âu không dừng lại, đến khi hắn quay đầu lại, những bước chân ngắn dần để xem xét tình hình, thì Tiêu Linh lại mất đà, lao thẳng về phía trước, bàn tay cô trượt khỏi bàn tay hắn…
Hắn thở mạnh quay lại…
“T…Tiêu Linh?” Hắn nhìn bàn tay trống không của mình, hắn nhìn về phía trước…
Cô chạm đến cuối vách đá dưới chân, cả người liền ngã về không trung, ngã về bờ vực đen tối, ngã về nơi không thấy đáy. Dưới ánh trăng tròn, nước mắt trong suốt của cô thoát ra, những giọt nước mắt long lanh như ngọc, giọt nước mắt mong manh như pha lê chảy xuống gò má hồng.
Cô biết, cô biết cô không thể sống được nữa rồi…cô biết, cô đã rơi ra khỏi vách đá mình đang đứng…cô biết, Mộ Hạ Âu không thể dùng tay cứu lấy cô nữa rồi.
Cô nhìn thấy hắn đang gọi tên cô bằng gương mặt tột cùng khổ sở, cô thấy hắn đang chơi vơi với cánh tay của mình…chỉ tiếc là, tay của cô và hắn vốn lại quá xa nhau…
Cô đưa tay vô vọng như muốn níu giữ lấy hắn… không được, thật ra không thể với lấy, cô không còn ngửi thấy mùi hương trên cơ thể Mộ Hạ Âu, hai tai cô ù đi, đôi mắt cô mờ lại bởi làn sương mù mỏng manh.
Hóa ra, cái chết đến nhanh hơn cô tưởng, hóa ra chết lại đơn giản như vậy sao? Tiếng gió vù vù qua tai cô, cô rơi xuống dưới mà không hét lên lấy một lần. Cô vẫn đang mải nhìn khuôn mặt người đàn ông ấy, cô đang mải nhìn giọt nước mắt đầu tiên của người đàn ông ấy, giọt nước mắt dành cho cô, một giọt nước mắt sợ hãi như chân thành. Hắn đang sợ mất cô đấy ư? Mộ Hạ Âu, có phải anh đang khóc vì em?
Anh biết gì không? Em không hề muốn chết, em không muốn phải chết, nhưng nếu chúng ta cùng chết thì hay biết mấy, em sẽ không phải cô đơn ra đi một mình… Nhưng tội ác của anh nhất định phải trả. Mộ Hạ Âu, em sẽ đợi anh, đợi anh đến bên em…nhanh anh nhé…em không hận anh đâu, em không ghét anh nữa rồi, giây phút này, em còn có thể ghét anh sao?
Những quá khứ trước đây…em tha thứ cho anh cả rồi, tha thứ cho sự ngọt ngào mới được anh và em ấp ủ, Mộ Hạ Âu, em biết là trước kia anh làm vậy với em là vì hiểu nhầm…em biết mà, em biết anh ghét em vì em câm, em biết anh ghét em…là vì anh ngỡ người phụ nữ bên anh là em của năm xưa, đúng không?
Mộ Hạ Âu, là em không tốt, có lẽ em sắp làm anh tức điên rồi!
Em với anh mới chỉ hạnh phúc vỏn vẹn chưa đến bốn mươi tám giờ. Em chưa muốn phải chết, em còn muốn bên anh nữa.
Bố em gọi rồi, Mộ Hạ Âu…nhắm mắt lại em liền thấy người bố đáng kính chìa tay đón lấy em, chỉ cần em lao về phía ông ấy…
“TIÊU LINH!”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng cả một vùng trời.
Cô mở mắt, hình bóng Mộ Hạ Âu đã không còn thấy nữa…đáng sợ quá, cô không còn Mộ Hạ Âu bên cạnh nữa.
Cô mỉm cười khuất phục số phận. Cô mỉm cười nhìn bầu trời sao trăng đẹp đẽ. Cô mỉm cười với tất cả.
Mộ Hạ Âu, đời này, kiếp này, em đều không muốn quên anh, em sẽ mãi yêu anh, yêu anh mặc dù ôm bao tổn thương, cay đắng…
Đưa tay về phía bầu trời, Tiêu Linh rơi thêm một giọt nước mắt. Cô muốn nhắn nhủ với người cô yêu rằng… Sống thật tốt. Phải sống thật tốt khi cô chết đi… phải sống thật tốt để đem tuyệt vọng của cô chôn vào quên lãng…
Em hôm nay…chính là buông tha cho chính bản thân mình. Chúng ta…cạn mối nhân duyên.
“Đừng mà, Tiêu Linh… TIÊU LINH!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.