Chương trước
Chương sau
Bị Mộ Hạ Âu vô tình đẩy ra, Hi Vân chớp chớp mắt không dám tin vào tình huống vừa rồi, cô ta bặm môi, đôi mắt mở to như cố nhìn xem đây có phải tên điên cuồng yêu thích mình không?
“Mộ…Hạ Âu?” Cô ta dần buông lỏng bàn tay vắt chéo trên cổ hắn.
Mộ Hạ Âu còn càng không thể lường trước được với hành động của mình. Hắn vậy mà từ chối nụ hôn của Hi Vân một cách dứt khoát… Mộ Hạ Âu nhíu chặt đôi mày, ánh mắt có chút bàng hoàng nhìn vào Hi Vân. “Anh…”
Hi Vân căm phẫn buông Mộ Hạ Âu rồi đi xuống khỏi đùi hắn, hai tay không ngừng siết chặt. “Anh đi đi.”
“Hi Vân!” Hắn đứng bật dậy đi tới vài bước kéo Hi Vân lại, chỉ mong cô ta không quá tức giận mà đuổi hắn đi. Bộ dạng lạnh lùng của Hi Vân khiến hắn lo lắng, sẽ ra sao nếu bảo bối vứt bỏ hắn qua một bên chứ.
Chát!
Tiếng tát của Hi Vân nhanh như chớp vút qua mặt Mộ Hạ Âu, tiếng tát kêu đanh lên như thể tiếng thét của cuồng phong, mắt cô ta mới xuất hiện vài mạch máu li ti. “Anh cút ngay!” Cô ta chỉ tay ra phía cửa. “Mộ Hạ Âu, anh đã quên rồi! Năm xưa không có tôi anh đã chết dưới đáy hồ, vậy mà hôm nay anh dám lật lọng với tôi, tên ăn cháo đá bát!”
Hắn trợn mắt nhìn người phụ nữ đang to tiếng với mình, mạch máu cùng gân xanh cứ thế chạy ngang dọc trên vầng trán và thái dương. Chết tiệt, Hi Vân vậy mà dám có gan kể công kể khổ với hắn, miệng lại bật ra câu cút với hắn ư? Có phải hắn đã quá nuông chiều cô ta, để cô ta hư dần mà bản thân không hề hay biết?
Mộ Hạ Âu siết chặt nắm tay thành quyền, tựa như có thể vung tay lên bất cứ lúc nào, sức mạnh của nó có thể hủy dung một khuôn mặt xinh đẹp trong chớp nhoáng.
Nhìn Mộ Hạ Âu sắp mất kiểm soát Hi Vân mới biết mình đang nằm trong tình huống nào, cô ta rối bời không biết phải làm gì, nhưng vì quá hiểu con người của Mộ Hạ Âu nên cô ta đã chảy nước mắt, những giọt nước mắt không màu vô tội.
“Anh còn định đánh em sao? Tại sao em lại bên anh bao năm qua chứ, có phải là lỗi của em không? Hạ Âu, nếu là em sai thì vĩnh viễn em không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Lời nói của cô ta cư nhiên làm người đàn ông điên cuồng hạ lửa trong máu, hắn nâng hạ yết hầu rồi chậm rãi đi về phía Hi Vân khiến cô ta phải nín thở.
Một cái ôm choàng lấy Hi Vân, Mộ Hạ Âu dùng tay vuốt ve mái tóc thơm của cô ta, tay còn lại không ngừng vỗ về. “Là anh sai. Bảo bối, xin lỗi vì đối với em chưa tốt. Em nghỉ ngơi đi, bình tĩnh lại thì gọi cho anh.”
Đợi khi Mộ Hạ Âu hoàn toàn biến mất khỏi chung cư, Hi Vân đi đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới bằng ánh mắt khinh thường, một tay đưa lên lau nước mắt, miệng cong lên nhạo báng. “Hạ Âu…tên bệnh hoạn!”
Xe Mộ Hạ Âu trở về công ty ngay sau đó, trong xe mùi thuốc lá nồng nặc bao trùm cả không gian, gạt tàn đầy những đầu lọc thuốc. Đôi mắt của hắn càng trở nên đáng sợ, khuôn mặt lạnh và thiếu sắc khiến bất cứ ai nhìn cũng không dám đối mắt quá hai giây.
Đúng vậy, năm xưa khi hắn mười tuổi trong một lần chơi một mình bên bờ hồ vắng đã trượt chân mà ngã xuống. Vệ sĩ khi đó đều bị hắn ra lệnh cho đứng bên ngoài khu rừng, nên khi hắn tuyệt vọng kêu cứu cũng không có ai đến cứu giúp. Khi bản thân đã dần mất sức và chìm xuống dòng nước lạnh, đôi mắt đã trở nên tối hơn so với ban đầu, hắn đã nhìn thấy một bé gái thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh cùng nụ cười ngọt ngào đang vươn tay xuống muốn cứu mình. Giây phút ấy hắn nhận ra hắn đã biết yêu là gì, một bé gái dũng cảm dám nhảy xuống hồ cứu một mạng người. Mộ Hạ Âu đã tự nhủ, đợi khi lớn lên nhất định phải lấy cô bé này làm vợ!
Dừng xe dưới tầng hầm, Mộ Hạ Âu bước ra nghiêm chỉnh thắt lại cà vạt, tiếng bước chân lành lạnh vang cả căn hầm dần xa khuất.
Ngồi trong phòng họp hội viên cấp cao, Mộ Hạ Âu ngả mình ra phía sau ghế. Không biết hôm nay là ngày gì mà chủ tịch cho họp gấp đến thế. Thường bà nội hắn sẽ thông báo với hắn trước mọi chuyện để chuẩn bị nhưng lần này thì không. Hắn nghĩ bà vẫn đang tìm con ả câm kia mà thôi, cứ tìm trong vô vọng mà không biết hắn đã đem cô ta về rồi.
Các thành viên hội đồng ngồi trong phòng họp không ai dám lên tiếng vì sự có mặt của Mộ Hạ Âu. Ai ai cũng biết cháu trai thứ hai của chủ tịch Vân Ngư là một người có vấn đề về thần kinh, trước kia có một người vì khiến hắn ngứa mắt đã bị hắn bẻ tay ngang nhiên giữa công ty. Từ đó cứ có sự góp mặt của Mộ Hạ Âu là không ai dám đả động đến sự yên tĩnh của hắn, ngoan ngoãn ngồi im cho đến khi Mộ Hạ Âu đi là điều duy nhất những người già như họ có thể làm.
Tiếng cửa phòng mở, trợ lý Lưu đứng giữ cửa cho chủ tịch Vân Ngư đi vào, vừa nhìn thấy chủ tịch mọi người ai nấy cũng đứng dậy cúi gập đầu đồng thanh. “Chào chủ tịch."
Chỉ có duy nhất một người là vẫn ngồi im không màng đến sự hiện diện của ai. “Mộ Hạ Âu!” Chủ tịch Vân Ngư trầm giọng, bà không kiêng nể mà trừng mắt giữa đám đông.
Mộ Hạ Âu từ từ mở mắt rồi đứng dậy. “Chủ tịch.”
Chủ tịch Vân Ngư vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, còn bà vẫn đứng im. “Hôm nay tôi có lệnh họp mọi người tại phiên họp lần này là có chuyện muốn nói và để mọi người cân nhắc và đưa ra quan điểm của mình.”
Mọi người đều nhìn nhau mà tán vài câu rồi lại tập trung vào chủ tịch. Mộ Hạ Âu cũng nhướng mày. Chuyện gì mà nghe có vẻ nghiêm trọng?
“Vào đi.” Bà hạ giọng, đôi mắt hài hòa nhìn ra phía cửa.
Cửa kính mở ra, chiếc giày bóng loáng vang cộp một cái, một thân hình cao ráo mặc vest xanh dương đi vào, gương mặt nam nhân tinh tế và thuận mắt, nhìn sao cũng thấy giống một người thành đạt. Có điều vừa nhìn thấy người này thì tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Mộ Hạ Âu.
Khí phách đúng là khác nhau, nhưng nếu để ý kỹ hai người này có nét tương đồng. Lẽ nào người này là…
“Mộ Cao Dương?” Mộ Hạ Âu giật mình đứng dậy, hai tay đập bàn khiến những người xung quanh hốt hoảng.
Đây chẳng phải anh trai của hắn sao, Mộ Cao Dương đã đi du học nhiều năm, tại sao giờ lại có mặt ở đây cùng với bà nội chứ?
Mộ Cao Dương nhìn Mộ Hạ Âu, đôi mắt là sự bình thản, môi hơi cong có ý cười. Em trai của anh đã quá ngạc nhiên khi nhìn thấy anh của nó rồi? “Hạ Âu, sáu năm không gặp, em trưởng thành rồi.” Mộ Cao Dương từ tốn nói.
Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Mộ Hạ Âu á khẩu không nói lên lời, chỉ còn cách nhìn chủ tịch Vân Ngư rồi hấp tấp hỏi ngay trọng điểm. “Bà nội, chuyện này là sao?”
Chiếc ghế được chuẩn bị ngay cạnh chủ tịch Vân Ngư ngay từ đầu là nơi dành cho Mộ Cao Dương. Bà ngồi xuống, không quên ra hiệu cho Mộ Cao Dương. Đợi mọi người im ắng, căn phòng thật sự đã đi vào khoảnh khắc quan trọng thì chủ tịch mới đan hai bàn tay vào nhau, đôi mắt lộ chân chim khẽ nheo lại.
“Đây là cháu trai cả của tôi mới đi du học từ Mỹ trở về, trải qua sáu năm khắc khổ và rèn luyện, nay nó đã về nước. Dựa vào số tài sản của Mộ gia thì Mộ Cao Dương cũng là một trong số những người được thừa hưởng tài sản mà tôi để lại. Kể từ hôm nay, Mộ Cao Dương chính thức là giám đốc kinh doanh của Mộ thị!”
Đám đông ồ lên kinh ngạc, xong lại thấy khí chất của Mộ Cao Dương không tệ, ít nhất nhìn rất tử tế và trông có học thức, không như cháu trai thứ hai của chủ tịch bây giờ thật thảm hại, lẽ ra vị trí giám đốc thương hiệu mà Mộ Hạ Âu nắm giữ không nên để hắn ta có được mới đúng.
“Có ai phản đối không?” Bà cao giọng nhìn xung quanh. Không một ai lên tiếng, vậy thì coi như đã đồng ý. “Nếu…”
Vậy mà chưa kịp công bố chính thức chủ tịch Vân Ngư đã nghe được giọng nói đầy ghen tức của cháu trai thứ hai, Mộ Hạ Âu.
“Chủ tịch, cho dù là đi du học trở về thì cũng không thể dễ dàng ngồi lên vị trí giám đốc kinh doanh. Con không đồng ý!” Còn nhớ năm xưa để được làm giám đốc thương hiệu nhỏ bé này hắn đã phải năn nỉ bà nội biết bao nhiêu lâu mới có được, Mộ Cao Dương vừa đi du học trở về lại ngang nhiên chiếm đoạt chiếc ghế nóng. Thật không công bằng cho hắn.
Mộ Cao Dương từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn em trai mình bằng ánh mắt phức tạp khó đoán được lòng người. Chứng bệnh của Mộ Hạ Âu dường như đã ăn mất đi cả tình yêu thương gia đình, giờ đây trong mắt nó, anh trai chỉ là kẻ thù số một có thể chiếm lĩnh hết tài sản của Mộ gia.
“Em trai có điều không biết. Thời gian qua anh đã vượt hết chỉ tiêu nhiệm vụ mà chủ tịch giao cho thực tập ở thị trường trong nước. Mộ Hạ Âu…” Mộ Cao Dương chống tay trên bàn, cười tươi. “Anh đã về nước được mấy tháng rồi!”
“Cái gì?” Mộ Hạ Âu há hốc mồm kinh ngạc, hắn ta không hề biết điều này. Mộ Cao Dương về nước từ mấy tháng nay mà bà nội hắn lại không nói cho hắn biết ư? Quả nhiên trong lòng bà nội thì Mộ Cao Dương vẫn luôn là đứa trẻ ngoan!
Cuộc họp kết thúc sau một tràng vỗ tay tuyên dương thành thích của giám đốc kinh doanh vừa mới nhận chức. Mọi người đều đã rời đi, chủ tịch Vân Ngư liếc mắt nhìn hai đứa trẻ còn lại ngồi trong lòng, khỏe môi đỏ giương cao rồi cùng trợ lý Lưu rời đi, tốt hơn nên để chúng nó làm thân với nhau sau sáu năm xa cách.
Mộ Hạ Âu ngồi tại chỗ, ánh mắt vẫn đăm đăm vào Mộ Cao Dương, dường như chỉ muốn buông lời cay đắng để hả dạ, xong vẫn im lặng không nói một lời.
Mộ Cao Dương thấy vậy cũng chỉ nhướng mày rồi đẩy ghế ra sau đứng dậy. Em trai không chào đón, ở lại cũng chẳng có ích gì.
“Tại sao? Tại sao bà nội lại không nói cho em biết chuyện này?” Nhìn Mộ Cao Dương sắp rời đi, Mộ Hạ Âu nghiến răng.
Mộ Cao Dương đút một tay vào túi quần, một tay đưa lên vẫy vẫy quay mặt lại nháy mắt với Mộ Hạ Âu, chân dứt khoát rời đi. “Sợ em cản đường chăng?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.