Tiêu Linh cắn môi gắng chịu cơn đau, nhưng khi nhìn thấy nụ cười đang rất thỏa mãn của Mộ Hạ Âu, lý trí của cô ngu ngốc đến nỗi thấy nhẹ lòng vì hắn thích cô khắc tên hắn lên tay như vậy, cô…thích hắn cười quá, mặc dù chưa một lần hắn dành nụ cười đó cho cô.
Chỉ vì khắc tên hắn lên tay mà cô được nghe những lời mà bình thường cô không thể nghe, cô lại rất vui, vui đến…nghẹn ngào.
Mắt cô dần bị một lớp sương mù bao phủ, đầu cô nhức nhối lên một cơn đau đột ngột, cô hơi nghiêng ngả thân trên của mình rồi ngã bộp bộp xuống bàn chìm vào cơn mê vô thức, không còn âm thanh nào, không còn thấy gì cả, cô mệt rồi.
Tiếng động mạnh do đầu cô va đập với bàn khiến cả hai người đàn ông đều giật mình nhìn về hướng phát ra tiếng động, ánh mắt hai người lóe lên vài tia cảm xúc kì lạ.
“Tiêu Linh, cô không sao chứ?”
Hạo Nam chạy nhanh tới đỡ Tiêu Linh dậy, máu trên bàn ngấm nhuộm cả áo và nửa mặt trái của cô, mặt mũi cô xanh lét lại không còn sức sống, mắt cũng lặng im không cử động.
Mộ Hạ Âu đứng chôn chân nhìn Hạo Nam lay lay người Tiêu Linh, tay Tiêu Linh bỗng nhiên rơi ra khỏi tay hắn, và rồi bây giờ cô ta lại giở trò gì đây? Giả chết ư? Vậy thì hắn sẽ làm cho cô ta không thể giả chết được nữa mà tỉnh lại trong vòng vài giây.
“Cô không muốn mình bị ném xuống hầm kia thì mau tỉnh lại, tôi không hiền từ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-de-chet/1035653/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.