Hắn phất tay ra phía ngoài cửa, vài giây sau một tốp người đi vào, thân thể đều mặc đồ bảo hộ kín mít, gương mặt bịt khẩu trang che đi gần hết xong cô cũng có thể nhận ra nhưng người này là phụ nữ.
Những người này thực sự không làm cô để ý tới, cô không biết hắn định làm gì, hay cử mấy người này đến đây có ý gì, trong tai cô và não cô bây giờ chỉ hiện đi hiện lại đoạn thoại mà Mộ Hạ Âu vừa nói và gương mặt phúc hậu, lão luyện của chủ tịch Vân Ngư, bà nội hắn ta. Cô nghe không nhầm hình như Mộ Hạ Âu vừa ra lệnh cho đám người họ đưa cô ra khỏi đây, bà nội của hắn sắp đến rồi.
Tiêu Linh mừng rỡ ngồi vùng dậy khi thấy cánh cửa sắt mở ra, nhưng vừa chồm dậy cơn chóng mặt từ đâu đã ùa đến, kéo toàn thân cô ngã đổ về phía sau không thể ngồi dậy. Hiếm có cơ hội được thoát khỏi lòng bàn tay Mộ Hạ Âu, nhưng sao bây giờ cô vô dụng thế này? Câm thì câm đi, tại sao lại khiến cô không thể ngồi dậy bò đến vạch đích tự do cứu thoát chứ, ông trời là muốn làm khó cô…
Mấy người phụ nữ đó sau khi đến gần Tiêu Linh, ai cũng đưa tay lên miệng che lại tránh đi cơn buồn nôn và sự chướng mắt mỗi khi nhìn xuống. Họ nhìn nhau mấy lượt rồi nhướng mày nhìn ra cửa hầm, Mộ Hạ Âu đã đi rồi thì phải.
“Này, cô thường ở bẩn thế sao?” Một giọng nói thô lỗ cất lên che lấp đi sự im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-de-chet/1035648/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.