Cô chính thức bước vào kì nghỉ hè của bản thân, vài ngày nữa cùng bạn bè đi chơi. Buổi sáng đã học được một chút, hiện tại rảnh rỗi vẽ tranh một chút.
Cố Diệp Thanh lúc trước không có hứng thú với hội họa nhưng hiện tại đôi lúc lại muốn cầm bút lên vẽ vài nét. Tranh cô vẽ toàn là mấy thứ tiêu cực, không phải thiên thần bị ruồng bỏ, thì là người bị xã hội xa cách. Vẽ xong ngắm qua vài lần liền xé hết vứt vào thùng rác, sợ khi người khác nhìn thấy sẽ đoán được tâm tư của cô.
Hôm nay cô lại vẽ một bầu trời đen tối, sắp mưa giống như tâm hồn của cô, u tối và đầy vết xước. Đang trầm ngâm vẽ bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, cô lập tức xé nó thành mấy mảnh vứt đi.
"Chị ơi, chị cần cái tệp tài liệu cũ không? Cho em mượn đi." Cố Hàm Nghị mượn đồ, là mấy xấp tài liệu học tập năm vừa rồi của cô.
"Đó lấy đi, đóng cửa lại dùm luôn." Sau khi em trai rời đi, cô liên tục nhìn về phía cánh cửa. Từ lúc cô có thể nhận thức, thì luôn có cảm giác thiên vị. Có thể nói chính là không thích đứa em này, cùng một nhà nhưng nhận được phân biệt đối xử.
Cô cầm điện thoại lên, đi vào xem tin nhắn. Mấy lần trước quá ồn ào cho nên cô tắt thông báo rồi,bao giờ có hứng thú sẽ vào xem. Cô đọc sắp hoa mắt rồi vẫn chưa xong,hiện tại còn đang bắt đầu nhắn nữa chứ.
Cảnh Thiên:Mai đi rồi á,tao không biết phối đồ sao luôn, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-dau-kho-vay-sao/875726/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.