Con ngươi đen nhánh thâm trầm nhìn cô, giống như đang kiểm tra tính chân thật trong lời nói của cô. Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng buông lỏng tay ra. Cô nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi tay hắn, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn cà phê. Quân Cẩn Ngôn ngồi xuống đối diện Hạ Kỳ, nhân viên phục vụ đưa menu đến. Sau khi gọi hai ly cà phê, nhân viên phục vụ rời đi. Hạ Kỳ nhìn vào khuôn mặt không có biểu tình gì của Quân Cẩn Ngôn, hỏi: “Sao anh biết tôi đang ở bên trong đó?” Nghĩ lại, cô vừa ra khỏi công ty thì thấy được hắn, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng không giống như tình cờ đi qua mà là cố ý chờ cô. Đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn hơi mím lại, không có hé răng nói nửa lời. Hạ Kỳ cũng không thúc giục, chỉ nhìn Quân Cẩn Ngôn. Có thể nhìn ra được, mấy ngày nay, hắn đã gầy đi không ít, sắc mặt có chút tái nhợt, tóc mái che khuất hơn nửa cái trán làm cô bỗng nhiên muốn biết, vết thương của hắn mấy ngày nay như thế nào, có tốt hơn chút nào không. Hai người cứ ngồi đối diện nhau không một tiếng động như vậy, ai cũng không mở miệng. Mãi đến khi nhân viên phục vụ bưng cà phê đi đến, Quân Cẩn Ngôn đưa đôi tay cầm lấy cốc cà phê ấm, nói: “Buổi sáng khi đi đến trường học của em, vừa vặn nhìn thấy em đi lên xe bus.” “Anh đã đi theo tôi đến đấy sao?” Hạ Kỳ hỏi. Hắn khẽ gật đầu. Hạ Kỳ tính toán, thời gian bản thân phỏng vấn với thời gian chờ, nếu cô tính không sai thì tổng cộng là hai tiếng đồng hồ: “Vậy anh đã đợi hai tiếng ở bên ngoài công ty sao?” “Ừm” Hắn đáp. Cô mấp máy mở miệng nhưng lại không biết nói cái gì, nếu cô ở bên trong công ty đó cả ngày, vậy có phải hắn cũng sẽ ở bên ngoài đợi cô cả ngày? Mà đáp án…dường như chắc chắn là vậy! Trái tim bất giác co rút lại, Hạ Kỳ cúi đầu, cầm lấy cái ly trước mặt, uống từng ngụm cà phê. “Ngày đó, tôi làm em tức giận sao?” Giọng nói của Quân Cẩn Ngôn đột nhiên vang lên. “Cho nên em mới trốn tránh tôi?” Hắn hỏi. Nhịp tim cô trở nên đập nhanh hơn. Tức giận…Đúng là cô có tức giận nhưng phần nhiều là không biết phải làm sao. Không biết đối mặt hắn như thế nào, không biết là nên đi an ủi hắn vì thấy hắn khóc hay nghiêm khắc trách cứ hắn vì sự đụng chạm và hôn, mặc kệ đến cảm nhận của cô… “Về sau đừng tùy tiện làm những chuyện đấy với tôi.” Hạ Kỳ hít sâu một hơi nói. Sắc mặt hắn trầm xuống: “Đấy không phải là tùy tiện.” Có thể khiến hắn làm như vậy, cũng chỉ có cô! Cô sẽ không biết, khi hắn hôn môi cô, khi cơ thể hắn gắt gao dán lên người cô, trái tim hắn run rẩy biết bao nhiêu, cơ thể hắn khát khao đến nhường nào. “Cho dù không phải là tùy tiện thì cũng không được.” Cô nói: “Nếu lần sau anh còn làm như vậy, tôi nhất định sẽ trốn đến một nơi mà anh không thể tìm thấy!” Sắc mặt của hắn càng thêm tái nhợt khi nghe những lời này của cô, Trên mu bàn tay đang cầm ly cà phê, gân xanh đột nhiên nổi lên. Nếu hắn không tìm thấy cô, vậy hắn sẽ biến thành cái dạng gì? Người điên? Hay sẽ chết? “Em không thể trốn tránh tôi!” Hắn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm ly cà phê: “Nếu em làm vậy, tôi sẽ không thể chịu nổi, cho nên…” “Cho nên?” Bỗng dưng, giọng điệu hắn nói chuyện lúc này, còn có biểu tình trên gương mặt của hắn khiến cô có chút bất an không thể giải thích được. Lông mi hắn nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt sa sầm chăm chú nhìn cô giống như một vùng biển chết, không hề gợn sóng: “Tôi muốn trở thành bạn trai em, mặc kệ em có muốn hay không, tôi vẫn muốn!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]