Thế lực của Quân gia không cần Thôi Phàm phải nói, Hạ Kỳ đương nhiên hiểu rõ. Hơn nữa cô cảm thấy lời này của đối phương giống như có ý tứ. Quả nhiên, Thôi Phàm lại nói: "Tôi là bạn của Quân Cẩn Ngôn, cho nên có một câu, tôi rất muốn hỏi cô." Ngừng lại một lát, Thôi Phàm nhìn chằm chằm Hạ Kỳ hỏi: "Tôi nghĩ, ai cũng đều thấy được, Quân Cẩn Ngôn rất quan tâm đến cô, vậy cảm xúc của cô đối với cậu ta là gì?" Thôi Phàm cũng là con cháu thế gia, giỏi nhất trong việc suy đoán lòng người. Dưới ánh mắt của đối phương, Hạ Kỳ chỉ cảm thấy bản thân giống như bị nhìn thấu. "Đây là chuyện riêng của tôi." Cô mở miệng nói. "Vậy sao?" Thôi Phàm cười nhạt nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, Quân Cẩn Ngôn không giống người bình thường, cậu ta không phải là người cô có thể đùa giỡn được đâu." Đúng vậy, cô trước nay đều biết, hắn khác với những người bình thường! "Tôi chưa từng đùa giỡn anh ấy." Hạ Kỳ nhìn thẳng vào Thôi Phàm nói. "Vậy cô yêu cậu ta sao?" Thôi Phàm nhìn chằm chằm Hạ Kỳ, một lát sau nhàn nhạt nói: "Chắc là không có rồi. Là bởi vì cậu ta bị bệnh sao?" Hạ Kỳ sửng sốt, bởi vì Quân Cẩn Ngôn bị bệnh tự kỷ sao? Cho nên ngay từ đầu, cô chưa bao giờ đem hắn vào danh sách đối tượng để yêu. Cho dù bác sĩ thông báo bệnh tự kỉ của hắn cơ bản đã khỏi hẳn, nhưng ở trong mắt cô, hắn vẫn là người bệnh, vẫn khác với những người bình thường. Thấy Hạ Kỳ không nói, Thôi Phàm cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng không khỏi có một loại kinh hãi. Hôm nay, bởi vì một câu nói của người phụ nữ này, Quân Cẩn Quân có thể để mặc người ta đánh đến vỡ đầu chảy máu, vậy hôm nào đó, nếu người phụ nữ này nói yêu người khác, Quân Cẩn Ngôn không biết sẽ như thế nào. Đột nhiên Thôi Phàm không dám tưởng tượng thêm điều gì nữa. - -- Trán của Quân Cẩn Ngôn phải khâu mất năm mũi, những chỗ khác chỉ bị thương nhẹ, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có vấn đề gì. Lúc này Hạ Kỳ mới thả lỏng một chút, gọi điện thoại cho Lục Tiểu Nhứ nói: "Tiểu Nhứ, tối nay mình không trở về ngủ đâu." "Sao vậy? Có chuyện gì sao?" Lục Tiểu Nhứ hỏi. "Ừm, một người bạn của mình xảy ra chuyện phải vào bệnh viện, đêm nay mình ở lại bệnh viện chăm sóc." Hạ Kỳ trả lời. Lục Tiểu Nhứ trấn an vài câu, bảo Hạ Kỳ ban đêm chăm sóc người ta cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình, sau đó mới cúp điện thoại. Hạ Kỳ cất điện thoại, lúc này mới vào toilet, rửa sạch những vết máu đã khô trên đôi tay của mình, sau đó chà sạch chiếc khăn tay mà cô vẫn luôn nắm trong lòng bàn tay. Nhưng cho dù có chà giặt nhiều lần, trên chiếc khăn kia, các vết máu vẫn còn mờ nhạt, ăn sâu bén rễ. Ngẩng đầu, Hạ Kỳ nhìn chính mình trong gương. Lúc này, sắc mặt cô vẫn tái nhợt, đầu tóc bù xù, quần áo trên người dính loang lổ vết máu - máu này đều là của Quân Cẩn Ngôn! Phòng bệnh của Quân Cẩn Ngôn là một phòng VIP trong bệnh viện. So với các phòng bệnh bình thường khác thì lớn hơn nhiều, cũng xa hoa hơn, có sô pha, TV, đầy đủ mọi thứ. Đẩy cửa phòng bệnh, Hạ Kỳ nhìn thấy Thôi Phàm hình như đang nói gì đó với Quân Cẩn Ngôn, thấy cô đi vào, ánh mắt hai người đều nhìn về phía cô. "Vậy mình về trước đây." Thôi Phàm đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh. Trong căn phòng to như vậy, chỉ còn hai người là Hạ Kỳ và Quân Cẩn Ngôn. Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Hạ Kỳ đi tới trước giường, nhìn Quân Cẩn Ngôn. Trên tay hắn còn đang truyền nước muối, mặc đồng phục bệnh nhân, các vết máu trên mặt và tóc hiển nhiên đã được rửa sạch sẽ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]