Chương trước
Chương sau
Quân Cẩn Ngôn đột nhiên ôm lấy Hạ Kỳ: "Được, tôi sẽ chờ, nhưng Kỳ Kỳ, đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, sự kiên nhẫn của tôi cũng chỉ có 62 ngày thôi."
Giọng điệu nhàn nhạt nhưng lạnh lùng giống như đang gửi cho cô một thông điệp cuối cùng.
Thân thể Hạ Kỳ cứng đờ, chỉ cảm thấy lòng bàn tay và bàn chân đều toát mồ hôi lạnh.
"Em đang run." Hắn nói.
Lúc này cô mới phát hiện cơ thể mình đang run rẩy.
"Lạnh à? Hay là sợ?"
Cô ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn, hốc mắt hắn vẫn còn đỏ, chỉ là sự tức giận cùng với ủy khuất ban đầu giờ phút này đã chuyển biến thành một loại tìm tòi, nghiên cứu.
"Tại sao anh lại hỏi thế?" Cô chỉ cảm thấy ngay cả cổ họng cũng dần trở nên khô khốc.
"Nếu là sợ, vậy thì không thể được. Rất nhiều người sợ tôi, nhưng em là người duy nhất không thể sợ tôi." Người khác sợ hãi, trốn tránh, phẫn hận, trước nay hắn đều không để bụng, nhưng chỉ nghĩ đến cô cũng sẽ như vậy, hắn lại không thể nào chịu đựng được.
Nghĩ đến đây, hai tay của hắn dần dần tăng thêm sức lực.
Lưng cô có chút đau, ngực cô bị hắn gắt gao áp chặt vào lồng ngực của hắn, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn: "Vậy...nếu là lạnh thì sao?" Cô mở miệng hỏi.
Hắn đột nhiên buông lỏng vòng tay, khi cô còn đang ngơ ngác thì hắn đã nắm lấy bàn tay cô. Ngón tay hắn thon dài ôm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, sau đó hắn cúi đầu, môi áp sát vào đôi tay cô, nhẹ nhàng thổi.
Hơi thở ấm áp quét qua da thịt trên đôi bàn tay cô.
Hạ Kỳ ngẩn ngơ, nhìn Quân Cẩn Ngôn bộ dạng nghiêm túc thổi, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ xát mu bàn tay, các đầu ngón tay của cô...thật cẩn thận, giống như đang che chở bảo bối mà mình quý trọng nhất.
"Còn lạnh không?" Hắn ngẩng đầu hỏi cô.
Ngực giống như bị thứ gì đó đè lên, khiến Hạ Kỳ có một loại cảm xúc không nói nên lời: "Được rồi,...đã đỡ hơn nhiều." Cô rút tay mình ra, lảng sang chủ đề khác: " Anh lái xe tới à?"
"Ừm."
"Vậy anh lên xe trước đi." Hạ Kỳ nói: "Tôi đi cùng anh tới bệnh viện, chỗ vết thương kia cần phải xử lý một chút."
Hắn bình tĩnh nhìn cô một lát, không nói câu nào nắm tay cô đi thẳng tới bãi đỗ xe gần đó.
Hắn mở cửa xe, để cô ngồi ở trên ghế lái phụ, vẫn như mọi khi hắn lại thắt đai an toàn cho cô giống như một thói quen đã hình thành từ lâu.
Quân Cẩn Ngôn lái xe nhưng lại không đi tới bệnh viện mà đi vào một khu dân cư cao cấp ở thành phố B.
"Không phải là đi bệnh viện sao?" Hạ Kỳ nghi hoặc nói.
"Tôi không thích bệnh viện." Quân Cẩn Ngôn nói.
Cô đột nhiên nhớ tới, khi còn nhỏ, mặc dù nhà họ Quân có bác sĩ riêng nhưng mỗi tuần Quân Cẩn Ngôn đều phải đi tới bệnh viện để tiến hành điều trị chuyên môn.
Tính ra thời gian hắn ở bệnh viện nhiều hơn mức của người bình thường.
Chỉ là Hạ Kỹ không ngờ tới Quân Cẩn Ngôn lại đưa cô về thẳng chỗ ở của mình.
Giá nhà ở thành phố B đắt đến kinh người, mua nguyên một tầng trong một khu cao cấp nhỏ, giá trị cũng không thua kém gì một căn biệt biệt thự ở vị trí bình thường. Rõ ràng một khu chia làm ba căn, nhưng hắn lại mua hết chúng.
Khi cô hỏi hắn lý do tại sao thì hắn lại trả lời là, vì yên tĩnh, trong sạch.
Cô á khẩu, mấy ngàn vạn tiền chỉ để sống yên tĩnh, trong sạch?
Ba căn biệt thự, Quân Cẩn Ngôn chỉ ở một căn bên trái, hai căn còn lại đều để không. Khi Hạ Kỳ đi theo Quân Cẩn Ngôn vào bên trong mới phát hiện trong phòng, tuy rằng trang trí tinh xảo nhưng đồ đạc, dụng cụ lại thiếu một cách đáng thương. Thoạt nhìn yên ắng, lạnh lẽo giống như căn phòng mẫu, ngay cả TV, thứ bình thường nhất cũng không nhìn thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.