"À, được." Lục Tiểu Nhứ nhìn sắc mặt Hạ Kỳ không tốt lắm, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: "Chốc nữa mình đến nhà ăn của trường ăn trưa rồi mang phần về phòng cho cậu nhé." "Cảm ơn." Hạ Kỳ xoay người đi về phía phòng ngủ trên tầng. Cô không nghĩ tới hôm nay sẽ nhìn thấy Lý Hoành Thịnh. Nhìn thấy một người mình đã từng quen vào ba năm trước, lần thứ hai xuất hiện ở trước mặt mình, những đoạn kí ức dường như đã bị cô chôn vùi cứ thế bị cô lôi ra từng chút một. Bởi vì nay là ngày thông báo tuyển dụng nên bây giờ tòa nhà kí túc xá trong khuôn viên trường thực sự rất vắng vẻ. Đột nhiên, Hạ Kỳ dừng bước, khoảng trống trước cửa phòng kí túc xá, một thân ảnh cao gầy đứng thẳng người, tay phải đút túi quần, tay trái buông thả bên hông, ngay cả tư thế này cũng toát lên sự tao nhã. Ánh mắt Hạ Kỳ bất giác nhìn về phía tay trái của đối phương. Ngón tay thon dài, trên ngón giữa vẫn đeo một chiếc nhẫn bạc. Như thể nhận ra ánh mắt của cô, đôi mắt đen hẹp dài sâu thẳm nhìn về phía cô đang đứng, khóe môi khẽ nở nụ cười nhạt. Phong cảnh núi non mùa xuân tươi đẹp! Có thể là cảnh xuân tươi đẹp, cũng có thể là tiết trời đông giá rét. Hạ Kỳ cười tự giễu, nhìn đối phương bước từng bước đi tới trước mặt cô. "Đã lâu không gặp." Ngay cả giọng điệu cũng toát lên sự tao nhã lịch sự, giọng nói, âm điệu đều phối hợp một cách vừa vặn. Ai có thể tưởng tượng được rằng, Diệp Nam Khanh chủ tịch tập đoàn Tứ Hải bị các truyền thông liên tục săn đuổi lúc này lại xuất hiện trước phòng ký túc xá của đại học K, mang theo ý cười nhàn nhạt chào hỏi một cô gái bình thường. "Vâng, thật trùng hợp." Hạ Kỳ trả lời, ngẫm lại đúng là kỳ diệu, mới có mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà lại có tới hai người đàn ông đều nói với cô bốn chữ...đã lâu không gặp. Trùng hợp? Ánh mắt của Diệp Nam Khanh dưới ánh mặt trời dần trở nên mịt mù: "Nếu tôi nói, cái này không phải là trùng hợp thì sao?" Cô sửng sốt, một lát sau mới nói: "Có chuyện gì?" "Vừa rồi lão Lý gọi điện thoại cho tôi, nói là nhìn thấy em ở quầy thông báo tuyển dụng, nhưng mà em lại không nộp hồ sơ lý lịch cho Tứ Hải." Diệp Nam Khanh nói một cách đơn giản giống như đang kể một chuyện hết sức bình thường. "Ừ" Cô lên tiếng. "Lý do?" Diệp Nam Khanh hỏi. "Tôi muốn đi tới công ty khác." Cô trả lời. Diệp Nam Khanh khẽ cau mày: "Là công ty của ai?" "Đây là việc riêng của tôi, tôi còn có việc nên xin phép đi trước." Nói xong, cô nhấc chân bước đi, ngay lúc lướt qua người Diệp Nam Khanh, trong nháy mắt liền bị anh túm chặt lấy cổ tay. Bước chân buộc phải dừng lại, tay trái của Diệp Nam Khanh giống như thứ xiềng xích cứng rắn, không cho phép cổ tay cô giãy dụa dù chỉ một chút. Đau! Đột nhiên cô bị kéo về trước mặt anh. Diệp Nam Khanh rũ mi mắt, nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn đang bị anh nắm trong lòng bàn tay. Mảnh mai như vậy, mảnh mai đến nỗi khiến anh cảm thấy, chỉ cần anh dùng sức một chút thì cổ tay cô sẽ bị anh bẻ gãy hoàn toàn. "Diệp Nam Khanh, anh buông tay!" Cô trừng mắt nói với Diệp Nam Khanh. Anh đột nhiên cười, hỏi ngược lại: "Hạ Kỳ, em cảm thấy em có thể ra lệnh được cho tôi sao?" Diệp Nam Khanh vừa cao quý, lại cũng đầy kiêu ngạo! Bề ngoài nho nhã nhưng thực chất nó cũng chỉ là một thứ ngụy trang mà thôi. Hạ Kỳ trừng mắt nhìn Diệp Nam Khanh, đảo mắt liền nhìn thấy một vài bóng người đang đi về hướng ký túc xá, đột nhiên trở nên nóng nảy: "Buông tay, có người tới." Diệp Nam Khanh nhìn chằm chằm cô, không có ý định muốn buông tay: "Tới thì tới thôi." Anh không hề để ý đến mọi thứ xung quanh. Tuy rằng Diệp Nam Khanh không phải là một ngôi sao thần tượng nổi tiếng, nhưng tốt xấu gì anh cũng từng xuất hiện trên các tạp chí lá cải đó, rất có khả năng trong trường học sẽ có người nhận ra. Hạ Kỳ thật sự không muốn ở trong trường nghe phải những tin đồn vớ vẩn khi mà thời gian tốt nghiệo sắp đến gần. Mắt thấy những thân ảnh đó càng ngày càng tiến gần, Hạ Kỳ không cam lòng bèn mở miệng nói: "Rốt cuộc như thế nào anh mới chịu buông tay?" "Ôm tôi." Diệp Nam Khanh bất ngờ lên tiếng. "Cái gì?" Ngay lập tức cô không thể phản ứng kịp. "Ôm tôi, người khác tự nhiên sẽ không nhìn thấy mặt em." Diệp Nam Khanh khẽ cười, như thể đang cảm thấy bản thân vừa mới đưa ra một chủ ý không tồi. "Như vậy tôi thà rằng bị người khác nhìn thấy mặt." Hạ Kỳ trả lời. Khóe môi Diệp Nam Khanh đang nở nụ cười nhạt đột nhiên đông cứng lại, ngay sau đó cả cơ thể cô bị một lực mạnh mẽ kéo vào một vòng ôm rộng lớn. Diệp Nam Khanh ôm cô! Eo cô bị cánh tay anh ôm lấy, đầu cô áp vào ngực anh, thậm chí lỗ tai cách một lớp áo có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của anh. "Em không muốn ôm tôi đến vậy sao?" Đôi môi Diệp Nam Khanh đột nhiên áp sát vào bên tai cô, nghiên răng nghiến lợi hỏi. Cơ thể cô cứng đờ, đang muốn trả lời thì cả người lại bị một lực khác kéo ra khỏi cái ôm của Diệp Nam Khanh. Đập vào mắt cô là màu trắng của áo sơ mi, sau đó là mái tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt tinh xảo cùng với đôi mắt trong sáng mang theo một sự quyến rũ lạ thường. Chỉ là lúc này, thần sắc trong ánh mắt không phải là trống rỗng, không phải là sự lấy lòng của trẻ con mà là sương mù bao phủ. Là Quân Cẩn Ngôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]