- Không cần! Chúng ta không có thời gian nghỉ ngơi. Chí ít kẻ địch còn có bốn tiểu đội đã vượt qua Trấn Châu Thành của ngài thâm nhập vào phía sau chúng ta. Chúng ta nhất định phải tiếp tục truy kích!
Lăng Túc vốn không có dự định nghỉ ngơi. Lần này bọn họ được phái ra, nhiệm vụ chính là truy kích những kỵ sĩ của quân địch đã thâm nhập vào Đại Vận. Lúc này hắn làm sao dám chậm trễ, bỏ qua thời cơ chiến đấu để nghỉ ngơi?
Nghe Lăng Túc nói vậy, Biện Thông có chút khó xử. Hắn khó xử không phải bởi vì Lăng Túc không muốn nghỉ ngơi. Hắn khó xử vì Lăng Túc nói không cần báo chiến công ngày hôm nay.
Nếu là chiến công bình thường, như vậy đối với người đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn mà nói báo lên hay không báo lên cũng không sao. Nhưng trận này thắng lợi thật sự quá huy hoàng. Cho dù là Biện Thông cũng không dám nuốt chiến công như vậy. Nếu bảo hắn không báo, vậy thật sự có chút...
Biện Thông suy nghĩ cái gì Lăng Túc không biết, bởi vì Lăng Túc không tiếp tục nói chuyện với hắn nữa. Lăng Túc xoay người đi về phía chiến mã của hắn. Vừa đi hắn vừa nói với một kị sĩ thủ hạ của mình:
- Chiến mã bị thương hoặc mệt mỏi thì trao đổi chiến mã với kỵ sĩ của Biện Thông thành chủ. Chúng ta vừa đi vừa nghỉ ngơi!
- Vâng!
Một đám kỵ sĩ vội vàng đáp ứng. Sau đó có khoảng chừng bốn, năm kỵ sĩ có chiến mã bị thương trong trận đấu vừa nãy, chạy đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cung/1398581/chuong-20.html