Lúc này tất cả mọi người trong thôn Kháo Sơn đã tụ tập trước thôn chờ đợi các đại nhân quang lâm. Đặc biệt là trưởng thôn thôn Kháo Sơn. Khi hắn nhìn thấy Lăng Túc chậm rãi giục ngựa đi về phía hắn, trong lòng hắn có phần khẩn trương và kích động. 
Hắn khẩn trương bởi vì cả đời này hắn chưa từng thấy nhiều kỵ sĩ như vậy. Hắn cũng kích động bởi đoàn kỵ sĩ này! 
Đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, đoàn kỵ sĩ tinh nhuệ nhất Đại Vận quốc. Trong chiến tranh, bọn họ từng vô số lần giống như đao nhọn chọc vào trái tim của kẻ địch. Cống hiến của bọn họ đối với thắng lợi của Đại Vận quốc căn bản không có từ nào có thể diễn tả được. 
Mà lúc này trên ngựa và áo giáp da của Lăng Túc có gắn huân chương đao nhọn. Chỉ có kỵ sĩ đã tham gia chiến tranh, đồng thời lập được chiến công mới có tư cách đeo huân chương đao nhọn này. Lão thôn trưởng nhìn thấy huân chương đao nhọn lập tức ngã quỵ xuống mặt đất bái lạy Lăng Túc. 
Lăng Túc không có giả mù sa mưa tiến lên nâng lão nhân này dậy. Bởi vì hắn có tư cách được hưởng cái cúi đầu này. Không giống với những tên quan lại hư vinh, hắn đã liều mạng để có được vinh quang. Mỗi một người trong trung đội của hắn đều xứng đáng với một lạy này. 
- Lão nhân gia xin đứng lên! 
Lăng Túc chậm rãi từ trên ngựa nhảy xuống. Sau đó hắn mới nâng lão thôn trưởng dậy. Tuy rằng Lăng Túc cảm nhận được sự nhiệt tình trong mắt những thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cung/1398571/chuong-10.html