"Ngài...... Sao ngài lại tới đây?"
Tạ Thanh Dao cọ má nghiêng đầu về phía camera giám sát, "Vừa vặn từ trong camera nhìn thấy Đỗ Nguyên Giang ở chỗ này, muốn trước khi em trở về sẽ bắt người đi, không ngờ em về nhanh như vậy..."
Biết Tạ Thanh Dao cố ý tới bảo vệ cậu, trong lòng Hà Húc sinh ra vài phần áy náy, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, hại ngài bị thương."
Thoáng nhìn Hà Húc bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, Tạ Thanh Dao cũng không đành lòng trách cậu, nắm khuỷu tay cậu kéo đến trước mặt hắn, đánh giá trên dưới trái phải vài lần rồi xoa xoa gáy cậu, "Em không sao là được rồi, chút vết thương này của anh cũng không có gì."
Trở lại văn phòng, để tỏ vẻ cảm kích, Hà Húc tự mình lấy hòm thuốc tới bôi thuốc cho Tạ Thanh Dao, toàn bộ quá trình cậu đều có thể cảm nhận được tầm mắt Tạ Thanh Dao nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng đều bị Hà Húc cố ý né tránh.
Vết bầm trên cằm Tạ Thanh Dao rất lớn, nhưng dù sao cũng không xuất huyết, xử lý cũng không phiền toái. Thay hắn bôi thuốc xong, Hà Húc tự giác thu dọn phần thuốc còn lại, thư ký gõ cửa đi vào nói tổng giám đốc có việc gấp tìm Tạ Thanh Dao.
"Cho anh ta vào."
Tổng giám đốc vội vàng vào cửa, vốn tựa hồ là nghẹn một bụng lời nói, nhưng vết bầm trên cằm Tạ Thanh Dao quá gây chú ý, thân thiết tiến lên hỏi: "Tạ tổng, ngài làm sao vậy?"
"Không sao, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cung-duoc-nhung-phai-tra-them-tien/3540226/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.