Chương trước
Chương sau
"Chỗ bị thương vì sao không phải miệng chứ?"

Tạ Thanh Dao phát ra một câu cảm khái như thế rồi xoay người ra cửa, chỉ chốc lát liền xách băng dính y tế trở về, dán chặt miệng Hà Húc. *Cũng tội nhưng mà hề quá:))))*

Một loạt thao tác này Hà Húc tuy rằng xem không hiểu, nhưng cậu bị chấn động rất lớn, cậu đưa tay xé băng dính, nhưng sau đó hai tay cũng bị quấn cùng một chỗ.

"Ngô ngô * " Hồ Húc ở trên giường giãy dụa, trong miệng ngô ngô nghe qua chính là đang mắng chửi người, chỉ bất quá cậu đạp vài cái liền bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch không lộn xộn nữa.

Tạ Thanh Dao thấy thế đoán chừng là cậu động tới miệng vết thương, vội vàng đứng dậy xé băng dính trên miệng cậu, xốc chăn lên kiểm tra miệng vết thương của cậu.

"Có phải động tới rồi không? Đau dữ dội lắm sao?"

Hà Húc mím chặt môi gật đầu, mái tóc nhỏ trên trán bị mồ hôi lạnh làm ướt dính chặt vào mặt, Tạ Thanh Dao đưa tay giúp cậu vén ra, cúi đầu mở dây trói trên tay.

Chậm lại một hồi, Hà Húc cảm giác miệng vết thương không còn đau nữa, mới hơi xoay người chỉ để lại bóng lưng cho Tạ Thanh Dao, "Tạ tổng không muốn nghe tôi nói chuyện, bảo tôi câm miệng là được, không cần phiền toái như vậy."

Nói xong câu đó, Hà Húc thật sự không lên tiếng nữa, trong phòng bệnh nhất thời trở nên trầm lặng.

Pháo hoa ngoài cửa sổ liên tiếp không hề gián đoạn, đến gần mười hai giờ thì lại càng đẹp hơn, pháo hoa rực rỡ chiếu rọi bầu trời đêm giống như ban ngày, Hà Húc lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, phòng bệnh bên cạnh truyền đến tiếng đếm ngược.

Năm, bốn, ba, hai, một! Chúc mừng năm mới!

Nghe tiếng hoan hô bên cạnh, Hà Húc không khỏi mỉm cười, đêm ba mươi còn phải nằm viện, phải có bao nhiêu lạc quan mới có thể cười ở chỗ này đón năm mới đây?

"Hà Húc, năm mới vui vẻ. "Bỗng nhiên, phía sau vang lên giọng Tạ Thanh Dao.

Hà Húc trong lòng run lên, thật giống như bị một viên đá nhỏ đập trúng, từ khi cậu có trí nhớ, giống như chưa từng có ai nói những lời này với cậu.

Cũng không ai muốn cậu hạnh phúc.

Cổ họng Hà Húc thắt chặt, một câu chúc mừng năm mới bé nhỏ không đáng kể mà thôi, lại khiến hốc mắt cậu suýt nữa chua xót.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Cậu muốn đáp lại, nhưng khi Tạ Thanh Dao đứng dậy kiểm tra cậu vì sao không trả lời, cậu vẫn nhắm mắt lại, giả bộ đã ngủ say.

Rút ra bài học lần trước, lúc này Hà Húc diễn rất giống thật, ngay cả Tạ Thanh Dao cũng không nhìn ra sơ hở. Hắn thay Hà Húc dịch góc chăn, sau đó đứng dậy kéo rèm cửa sổ, ngăn pháo hoa bên ngoài.

Dưới sự chăm sóc của Tạ Thanh Dao, Hà Húc bất tri bất giác đã ngủ thật, đến khi cậu mở mắt ra, trong phòng đã không còn bóng dáng Tạ Thanh Dao.

Đối với tình hình như vậy, Hà Húc cũng không mất mát. Cậu ở trong lòng Tạ Thanh Dao là địa vị gì, không ai rõ ràng hơn cậu.

Hà Húc chống ván giường chậm rãi ngồi dậy, phát hiện mình hành động không có vấn đề gì, liền thử xuống giường tự mình đi vệ sinh.

Vì không muốn làm phiền Tạ Thanh Dao, Hà Húc đã nghẹn suốt một đêm, lúc này bước chân không khỏi có chút bay bổng, chưa tới hai bước đã đụng vào trong lòng một người đối diện.

"Xin lỗi... tôi hơi vội, không nhìn đường..." Hà Húc vội vàng xin lỗi.

"Vội vã đi đâu? "Tạ Thanh Dao từ dưới lầu mang bữa sáng lên cau mày đặt câu hỏi.

Tạ Thanh Dao cư nhiên còn chưa đi?

Hà Húc nhịn không được siết chặt hai chân, xấu hổ trả lời: "Đi toilet..."

Tạ Thanh Dao tiện tay đặt bữa sáng ở bàn y tá, một tay đỡ bả vai Hà Húc qua, "Tôi đi cùng em."

"...... Không cần, tôi bị thương ở bụng, lại không bị thương chân."

Nhiều lần khéo léo từ chối "ý tốt" của Tạ Thanh Dao, Hà Húc rốt cục trước khi buộc phải thay quần đã được tự do đi vệ sinh.

Vui sướng từ nhà vệ sinh đi ra, Hà Húc từ xa nhìn Tạ Thanh Dao vẻ mặt ngưng trọng đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, thấy cậu tới, ánh mắt dừng ở trên người cậu, cau mày đến gần Hà Húc, đưa điện thoại di động cho Hà Húc, "Tìm em."

Hà Húc cúi đầu nhìn, Tạ Thanh Dao đưa tới dĩ nhiên là điện thoại di động của cậu, trên màn hình mặc dù là một chuỗi số lạ, nhưng Hà Húc có ấn tượng, là của bệnh viện.

Điện thoại đã được chuyển, nhìn sắc mặt Tạ Thanh Dao là biết nội dung cuộc gọi hắn đã biết, vì thế Hà Húc trực tiếp nói chuyện điện thoại với đối phương trước mặt hắn.

Bệnh viện gọi điện thoại thông báo cho cậu đi làm xét nghiệm, thời gian tạm định vào buổi sáng ngày mốt, Hà Húc gật đầu đồng ý, mới vừa ấn nút cúp máy, liền cảm giác Tạ Thanh Dao đối diện đã nhịn không được muốn hỏi cậu.

"Ngoại trừ tôi, em còn đáp ứng ai?

"Từ Phượng Chi. "Hà Húc thản nhiên trả lời, nhếch khóe miệng đi qua bên cạnh Tạ Thanh Dao," Nhưng ngài yên tâm, đây là ghép gan, không xung đột với ngài."

Bắt đầu từ ngày hắn cùng Hà Húc đưa ra yêu cầu này, Tạ Thanh Dao vẫn không ngừng hối hận, Hà Húc nợ tiền hắn, nhưng hắn cũng không có quyền đòi nội tạng của Hà Húc, hơn nữa nhìn thấy Hà Húc bị thương, suy nghĩ này không còn nữa.

Hắn vốn định tìm một cơ hội nói rõ điểm này với Hà Húc, nhưng không ngờ Hà Húc lại đồng ý làm cho người khác. Hắn liền như vậy nhìn một bộ thân thể, cái này lấy một miếng cái kia hái một phần, còn có thể chống đỡ được sao?

Tạ Thanh Dao khiếp sợ hơn chính là Hà Húc thế nhưng đã không coi thân thể của mình ra gì, giống như thân thể này thế nào cũng không liên quan đến cậu.*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Phát hiện điều này khiến sống lưng Tạ Thanh Dao chợt lạnh, trong đầu hắn hiện lên dáng vẻ Hà Húc đứng ở rìa sân thượng nhìn xuống, nếu như nói Hà Húc có ý niệm này, đây chẳng phải là đại biểu cậu... đã không muốn sống nữa.

Nếu như ngày đó hắn không xuất hiện, Hà Húc sẽ nhảy xuống sao?

"Không đâu. "Hà Húc giống như có thuật đọc ý nghĩ người khác, cậu nhìn chằm chằm Tạ Thanh Dao liền đoán được hắn đang suy nghĩ gì, chờ đối phương chuyển ánh mắt sang, Hà Húc hé môi cười:" Tuy rằng tôi không sợ chết, nhưng cũng sẽ không chủ động đi tìm chết."

"Ghép thận cho A Nhạc, em đừng làm nữa. "Tạ Thanh Dao giữ chặt Hà Húc, bàn tay lạnh lẽo lại khô gầy, đâu còn giống như một người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn mạnh mẽ nên có, hắn nắm thật chặt, giống như không làm như vậy Hà Húc sẽ tiêu tán," Dì của em cũng đừng làm, dì ấy đối xử với em không tốt, em quản dì ấy làm gì."

"Đối với tôi không tốt. "Hà Húc rũ mắt, khóe miệng mang theo ý cười chua xót, cậu chậm rãi xua tay Tạ Thanh Dao," Nhưng bà ấy là mẹ ruột của tôi, công sinh công dưỡng, dù sao tôi cũng phải trả lại bà ấy."

Từ Phượng Chi là mẹ ruột của Hà Húc, đây là điều Tạ Thanh Dao tuyệt đối không ngờ tới.

Càng không thể tin được Hà Húc lại gọi mẹ ruột của mình là "dì" suốt mười bảy năm, Hà Húc biểu hiện tự nhiên như vậy, nhiều năm rồi hắn chưa từng hoài nghi quan hệ của bọn họ.

Bởi vì cả nhà Từ Phượng Chi quả thật không tốt với Hà Húc. Lúc điều tra thân thế Hà Húc, Tạ Thanh Dao cũng từng nhận được tình báo liên quan, hàng xóm láng giềng đều tỏ vẻ một nhà bọn họ đối với Hà Húc vẫn luôn không đánh thì mắng, ai ngờ đây là chuyện mẹ ruột có thể làm ra?

Tạ Thanh Dao mất thời gian thật lâu mới tiêu hóa được tin tức này, lại nhìn về phía Hà Húc thì phát hiện cậu cúi đầu không biết nghĩ gì mà rất nhập thần, thoạt nhìn còn hơi sa sút, liền hỏi cậu: "Đang suy nghĩ gì?"*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Không cần ghép thận nữa, có nghĩa là mười triệu kia cũng trôi đi luôn sao?"

*Nghe tội thật nhưng mà hề quá! Cứ dụ nhỏ 10 triệu nó tính toán lo nghĩ làm đủ thứ tới chừng gần lấy cái vỡ kế hoạch =))) Nhỏ này bất lực dữ lắm ròi*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.