Chương trước
Chương sau
Câu trả lời kia của Hà Húc, Tạ Thanh Dao tuyệt đối không ngờ tới.

Hắn kinh ngạc nhìn Hà Húc, khó hiểu hỏi: "Tại sao?"

"Cảm ơn ngài đã ứng tiền phẫu thuật cho dì của tôi, đây là tôi phải báo đáp ngài. "Trên mặt Hà Húc nở nụ cười đúng mực, kéo tay Tạ Thanh Dao nhẹ nhàng lắc lư," Cái này để trả lại số tiền kia đi, được không Tạ tổng?"

Tạ Thanh Dao trong nháy mắt chỉ cảm thấy lạnh từ đầu đến lòng bàn chân, hắn kỳ thật chưa bao giờ có ý định đòi Hà Húc số tiền kia, nhưng hành vi của Hà Húc lại nói cho hắn biết, trong mắt Hà Húc, hắn chính là một kim chủ vô tình vô nghĩa như vậy......

"Không được sao... "Không đợi được câu trả lời, Hà Húc lại hỏi một lần nữa.

Ánh mắt Tạ Thanh Dao ảm đạm, chậm rãi gạt Hà Húc ra, "Cái nào ra cái đó, khoản tiền kia không cần em trả, cái này... tôi sẽ bồi thường cho em."

"Vừa nghe không chỉ không cần trả tiền, còn có một khoản bồi thường có thể lấy, mắt Hà Húc lập tức sáng lên, "Thật sao?"

Nhưng mà nói xong, Hà Húc liền hối hận, cậu rõ ràng nhìn thấy Tạ Thanh Dao nghe vậy thì biểu tình kém đi vài phần, đang lo lắng Tạ Thanh Dao có thể đổi ý hay không, Tạ Thanh Dao liền mở miệng.

"Đến lúc đó em sẽ biết, nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đây."

"Được, ngài đi thong thả."

Hà Húc tươi cười tiễn Tạ Thanh Dao đi, chờ bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất, nụ cười trên mặt cũng nháy mắt biến mất.

Bởi vì Hà Húc đột nhiên phát hiện, hình như mình vui mừng quá sớm. Trước kia Tạ Thanh Dao cũng không phải chưa từng hứa hẹn cho cậu tiền, nhưng trên thực tế cơ bản đều không thực hiện. Lúc này chỉ sợ là vì để cho cậu cam tâm tình nguyện viết giấy, mới thuận miệng nói như vậy đi.

Bất quá, cho dù là Tạ Thanh Dao thuận miệng nói, cậu nghe vào tai, tâm tình vẫn sẽ chuyển biến tốt đẹp một chút, cũng không tính là một chuyện xấu.

Hà Húc nghĩ như vậy, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, vừa vặn nhớ tới chính sự liền quay đầu gọi Loan Tụng, định bảo cậu ta đi điều tra một chút vấn đề tâm lý của Tề Nhạc, vừa quay đầu lại phát hiện Loan Tụng cau mày nhìn chằm chằm điện thoại di động, vẻ mặt u sầu.

"Làm sao vậy? Lông mày sắp xoắn thành bánh quai chèo rồi."

Loan Tụng nghe tiếng cậu thì thở dài một hơi, quay sang Hà Húc phiền lòng nói: "Đây không phải còn năm ngày nữa là sang năm mới sao, ba mẹ em nhất định phải đưa em về quê ăn tết... Vừa nghĩ đến những cô bảy dì tám ở quê, đầu em sắp nổ tung rồi..."

Hà Húc ngẩn người, cầm điện thoại lên nhìn ngày tháng, thì ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, chớp mắt đã sang năm mới.*Wattpad: LinhLam1301*Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hiện tại trên đường hẳn là đã tràn ngập mùi vị của ngày tết, nhưng cậu ba ngày hai bữa chạy tới bệnh viện, hẳn là cũng không chú ý qua.

Nhìn bộ dáng u sầu thảm đến không nỡ nhìn của Loan Tụng, Hà Húc không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, vui buồn của nhân loại quả nhiên cũng không tương đồng. Chẳng qua là cậu hâm mộ Loan Tụng có gia đình vui vẻ hòa thuận như vậy, nếu đổi lại là cậu, cậu hẳn là rất nguyện ý trở về.

"Cũng rất tốt a, cả nhà náo nhiệt, lễ mừng năm mới mới thú vị nha."

"Náo nhiệt là náo nhiệt, phiền cũng thật phiền, đến lúc đó một đống thân thích vây quanh em hỏi công việc, hỏi đối tượng, hỏi chuyện minh tinh bát quái... Em chỉ nghĩ một chút đã nghẹt thở..." Loan Tụng nói xong, bỗng nhiên thoáng nhìn ánh mắt hâm mộ của Hà Húc, lúc này mới phản ứng lại, cứng rắn chuyển đề tài hỏi: "Húc ca, năm nay anh tính thế nào? Hay là cùng em về nha, ba mẹ em rất thích anh..."

Ánh mắt Hà Húc sáng lên, nói thật đề nghị này khiến cậu rất động tâm, nhưng vừa nghĩ đến tình huống không ổn định bên phía Từ Phượng Chi, ánh mắt Hà Húc lại tối sầm lại, lắc đầu cự tuyệt: "Hay là thôi đi, phỏng chừng tôi cũng không đi được..."

Không riêng gì Từ Phượng Chi, còn có Tạ Thanh Dao, thậm chí còn có Tiêu Sách. Mấy phương thế lực này cậu người nào cũng không thể chậm trễ, muốn vô ưu vô lự đi qua vài ngày thanh tịnh, đối với cậu mà nói khó như lên trời.

"Vậy...... em sẽ nhanh chóng trở về, nếu mấy ngày lễ mừng năm mới có việc, anh nhất định phải nói cho em biết, em lập tức trở về."

"Yên tâm, có thể có chuyện gì, cậu cứ an tâm hưởng thụ kỳ nghỉ đi."

Đêm đó, Hà Húc lại mất ngủ.

Trong trí nhớ, cảnh tượng một nhà ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận đón năm mới đã rất xa xôi, lâu đến mức cậu thậm chí không nhớ nổi bộ dáng cha mẹ lúc còn trẻ.

Hà Húc trằn trọc đến hừng đông, mắt trừng suốt một đêm chua xót không thôi, cậu dụi mắt ngồi dậy, Loan Tụng vừa vặn mang bữa sáng vào cửa.

"Húc ca, vừa rồi em có hỏi bác sĩ, ông ấy nói nếu anh không còn chỗ nào không thoải mái, hôm nay có thể xuất viện rồi."*Wattpad: LinhLam1301* Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Hà Húc đứng trong phòng vệ sinh đánh răng, nghe vậy "Ừ" một tiếng, nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương nhịn không được khẽ thở dài, bất đắc dĩ nhếch khóe miệng.

Dùng nước lạnh vốc vào mắt một hồi, Hà Húc nhìn mí mắt tựa hồ đã tiêu sưng không ít, lúc này mới lề mề từ nhà vệ sinh đi ra.

Loan Tụng vội vàng chuẩn bị bữa sáng mua về, không chú ý tới mắt Hà Húc có vấn đề gì, ăn xong điểm tâm liền giúp Hà Húc làm thủ tục xuất viện.

Đi ra khỏi bệnh viện, Hà Húc mới rốt cục cảm nhận được mùi vị năm mới, đèn lồng đỏ trên đường treo một hàng dài, đủ loại đèn màu nhỏ cũng đã trang trí trên cây xanh và tượng đá, mắt có thể nhìn thấy tất cả đều là người người tươi cười đi mua đồ tết.

Hà Húc đứng bên đường im lặng một hồi, chờ Loan Tụng lái xe ra mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, chui vào xe dặn dò Loan Tụng lái xe đến trung tâm thương mại.

Loan Tụng cho rằng Hà Húc muốn mua đồ tết, hăng hái bừng bừng giới thiệu cho cậu rất nhiều thứ, kết quả Hà Húc lại đi thẳng đến kệ mì ăn liền, khẩu vị đơn giản chọn hai bao mì ăn liền lớn.

"Húc ca, mừng năm mới anh ăn cái này à?" Loan Tụng không thể tưởng tượng nổi chỉ chỉ mì ăn liền trong xe, thầm nghĩ cho dù mua thêm mấy cái vị khác thì cũng như thế thôi.

"Cũng đúng, lễ mừng năm mới, cũng không thể chỉ ăn cái này. "Hà Húc gật đầu tán thành, xoay người lại cầm một bịch xúc xích đặc biệt, còn có mấy vĩ trứng.

"...... "Khá lắm, cho nên thêm xúc xích với trứng chính là đỉnh phối phải không?"

"Sao lại nhìn tôi như thế, ăn ngon lắm đó."

"Cái này em biết, nhưng cũng không thể ăn cái này mừng năm mới..." Loan Tụng kéo Hà Húc, "Hay là anh về nhà với em đi, hoặc là, em dứt khoát không về ở lại đón năm mới với anh..."

"Không được, cậu thành thật về nhà đàng hoàng đi. "Hà Húc đẩy xe đi thẳng đến quầy thu ngân, không thèm nhìn những món ăn hấp dẫn khác trên kệ," Tết đối với tôi mà nói không có gì đặc biệt, chỉ là nghỉ ngơi thêm vài ngày mà thôi."

Lời này ngược lại không giả, mấy năm trước khi Tề Nhạc chưa trở về, lễ mừng năm mới Tạ Thanh Dao phải về nhà bồi trưởng bối, không có thời gian đi tìm cậu, Hà Húc liền trữ mấy gói mì ăn liền, làm ổ ở nhà khó có được vài ngày thanh tịnh.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trước lễ mừng năm mới cậu phải đem tiền gửi về nhà, bằng không nghĩ tới một năm yên tĩnh tuyệt đối là si tâm vọng tưởng.

Năm nay tuy rằng biến số rất nhiều, nhưng hẳn là cũng không kém bao nhiêu đi, dù sao cũng không có ai muốn cùng cậu đón năm mới, Hà Húc nghĩ thầm.

Vì sắp năm mới nên có rất nhiều người, đến phiên Hà Húc tính tiền, ngay cả nhân viên thu ngân cũng lộ ra ánh mắt kỳ quái. Bất quá Hà Húc lại tập mãi thành quen, cậu không thèm để ý lấy di động ra chuẩn bị trả tiền, trên di động lại đột nhiên nhảy ra ba tin nhắn.

Tạ Thanh Dao: Cùng đón năm mới đi.

Tiêu Sách: Lễ mừng năm mới có chỗ đi không? Nếu không đến chỗ tôi đi.

Đỗ Minh Vũ: Cái kia...... Cả nhà chúng ta đã lâu không đoàn tụ, cùng nhau đón năm mới được không?

Tác giả có lời muốn nói:

Nội tâm Hà Húc SOS: Đều là cái quỷ gì đây?

*Hà Húc: được sủng mà phát sợ luôn:)))*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.