Hà Húc dựa vào tường, hít sâu một hơi nhắm mắt lại, ổn định cảm xúc rồi mở miệng thản nhiên hỏi: "Anh hẳn không phải chỉ vì cười nhạo tôi nên mới đến đây, muốn tôi làm gì, nói thẳng."
"Tôi thích sự thông minh của cậu. "Tề Nhạc đứng dậy, đưa bó hoa bên cạnh cho Hà Húc, cười vỗ vai cậu," Công diễn đầu tiên thuận lợi, nhưng tôi hy vọng, cậu cũng có thể thuận lợi đến cuối cùng."
"Có ý gì?"
"Ý chính là, cố gắng đến đây là được rồi, nhường lại cơ hội cho người khác. "Tề Nhạc kề sát vào cậu, sắc mặt hơi trắng bệch, ngón tay rõ ràng chậm rãi xoa mặt cậu," Nếu cậu muốn trở nên nổi tiếng thì từ bỏ đi, tôi không đồng ý với chuyện đó. Lúc tôi vắng mặt cậu độc chiếm A Dao, bây giờ muốn bình yên vô sự rời đi, tôi tuyệt đối không cho phép." *Dữ dậy sao :))*
"Không thích tôi độc chiếm, chẳng lẽ anh thích tôi cùng hưởng với anh?"
Không đợi được Hà Húc với dáng vẻ khúm núm đáp lại, Tề Nhạc hơi kinh ngạc, lập tức trên mặt mang theo tức giận, "Cậu nên thức thời đi, trước khi trả hết nợ, cậu đừng hòng bay ra khỏi lồng chim này, chỉ cần tôi muốn, cậu cả đời đều phải ở trong lòng bàn tay tôi."
"Tôi nợ Tạ tổng tiền, nhưng nợ anh lúc nào? Bất quá nếu anh đã nói như vậy, tôi đành phải mỏi mắt mong chờ."
Hà Húc đại khái đã hiểu ý đồ lúc này của anh ta, chỉ là cảm thấy khó hiểu, đổi lại là cậu, cậu ước gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-cung-duoc-nhung-phai-tra-them-tien/3517032/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.