Chương trước
Chương sau
Đương nhiên là không nỡ rồi..

Bộ dáng Hà Húc ngửa mặt lên giống Tề Nhạc nhất, Tạ Thanh Dao sửng sốt một lát, ma xui quỷ khiến cúi đầu hôn Hà Húc.

Đôi môi mềm mại áp mạnh lên cánh môi mỏng lạnh của Hà Húc, Hà Húc đưa tay ôm lấy cổ Tạ Thanh Dao, đảo khách thành chủ nhiệt tình đáp lại.

Nụ hôn của Tạ Thanh Dao giống như con người hắn, mang theo tính xâm lược, Hà Húc chậm rãi bại trận, mềm mại tiếp nhận nụ hôn dài của Tạ Thanh Dao, cảm giác có chút thiếu dưỡng khí.

Tạ Thanh Dao hồi lâu mới lưu luyến buông Hà Húc đang xụi lơ ra, lấy điếu thuốc trong túi châm lên, hỏi cậu: “Thật sự muốn nổi tiếng như vậy?”

Hà Húc lắc đầu, khóe môi cong lên giống Tề Nhạc nhất, “Không muốn, chỉ cần ngài cho đủ tiền thì tôi không muốn.”

“Em thật đúng là trước sau như một, không biết nói chuyện.”

Một lúc lâu sau, Tạ Thanh Dao mới thực sự đưa ra đánh giá.

Đây tuyệt đối không phải đang khen cậu, Hà Húc nghe xong cũng chỉ cười, cậu không biết nói chuyện cũng không phải ngày một ngày hai, Tạ Thanh Dao cũng sẽ không trách cậu.

Hà Húc năm nay hai mươi ba tuổi, năm năm trước mới bước ra xã hội bị một công ty môi giới vô đạo đức tìm kiếm minh tinh phát hiện, mơ mơ hồ hồ ký mười năm khế ước bán thân, lập tức bị nâng thành một minh tinh lưu lượng nhỏ.

Công ty tạo dựng một hình tượng, quảng bá cho cậu, giúp cậu lăng xê, nhận một đống phim thần tượng Mary Sue nát không thể nát hơn, dựa vào những thao tác thần kỳ này, Hà Húc lại nổi tiếng một phen.

Tuy nhiên với tư cách là người mới nổi lên, Hà Húc vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với vòng luẩn quẩn này, cậu bị choáng ngợp mà đối mặt với các cuộc phỏng vấn của một loạt phương tiện truyền thông lớn, cũng bởi vì vậy mà để lại một câu trả lời có thể nói là kinh điển trong lịch sử phỏng vấn.

Phóng viên: “Tại sao cậu lại chọn làm diễn viên?”

Hà Húc: “Kiếm tiền nhanh.”

Lúc Hà Húc trả lời vẻ mặt cực kỳ thành khẩn, đây cũng là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cậu, cậu quá thiếu tiền, cậu không cảm thấy mình trả lời như vậy có gì không ổn.

Nhưng nội dung phỏng vấn một khi tung ra, Hà Húc liền nhận được lời chửi rủa từ trời nam đất bắc, nói cậu không tôn trọng nghề diễn viên này, không xứng làm diễn viên, nên cút khỏi làng giải trí.

Công ty dường như cũng không nghĩ tới Hà Húc lại rớt đài nhanh như vậy, để trấn áp dư luận nên đã đem toàn bộ tài nguyên của Hà Húc chia cho các nghệ sĩ khác, tuyên bố với bên ngoài sẽ đình chỉ hoạt động thương mại của Hà Húc vô thời hạn.

Nói trắng ra chính là đóng băng.

Ký khế ước bán thân mười năm, Hà Húc cho dù có bất mãn với công ty cũng không thể lấy ra được khoản tiền khổng lồ để bồi thường vi phạm hợp đồng, chỉ có thể mỗi ngày làm việc vặt trong công ty, hoặc là làm trợ thủ cho những người khác, nếu không nửa điểm thu nhập cũng không có.



Thời điểm cậu chán nản nhất, Tạ Thanh Dao xuất hiện.

Tạ Thanh Dao thay cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, đem cậu ký tên với công ty mình, thậm chí bỏ ra giá cao thuê một bộ phận quan hệ công chúng giúp cậu tẩy trắng, giúp cậu trở lại giới giải trí.

Hà Húc tuy nhỏ tuổi, nhưng rất tỉnh táo. Trên đời này tuyệt đối không có chuyện tốt như vậy rơi vào trên đầu cậu, cậu phối hợp phục tùng hết thảy an bài của Tạ Thanh Dao, chỉ chờ Tạ Thanh Dao đưa ra yêu cầu của hắn.

Quả nhiên sau khi xử lý xong tất cả những chuyện vặt vãnh, Tạ Thanh Dao nói với cậu mục đích thật sự của mình.

“Tôi cần cậu làm thế thân cho Tề Nhạc, đến khi trả hết tiền vi phạm hợp đồng tôi ứng trước cho cậu. Ngoài ra, sau khi trả hết nợ, mỗi năm tôi cho cậu thêm một trăm vạn, làm tiền tiêu vặt.”

Nghe qua có vẻ không còn chỗ để cự tuyệt, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, tuy rằng không phải cậu chủ động để Tạ Thanh Dao hủy hợp đồng giúp cậu, nhưng hàng năm còn có thể lấy được một trăm vạn, cớ sao mà không làm chứ?

Nghĩ vậy, Hà Húc không nhịn được cười.

“Tạ tổng, nếu tôi biết nói chuyện, chẳng phải ngài sẽ không tìm thấy tôi sao?”

Lời này không giả, không có cuộc phỏng vấn lúc trước, Tạ Thanh Dao thật sự không biết Hà Húc là ai.

Hà Húc ngồi lên đùi Tạ Thanh Dao, lấy một nửa điếu thuốc cháy dở từ trong miệng hắn, đưa vào miệng mình, hít một hơi thật sâu sau đó cảm khái, “Vẫn là thuốc của Tạ tổng tốt hơn, khó trách chướng mắt điếu thuốc rách của tôi.”

Hà Húc ám chỉ điếu thuốc chết thảm ở bãi đỗ xe của cậu.

“Em thật nhỏ mọn.” Tạ Thanh Dao tức giận nói, nhưng giọng diệu vẫn mang theo ý cười, bàn tay to lớn bóp eo Hà Húc một cái.

Hà Húc rên rỉ một tiếng, cũng không phải bởi vì đó vừa vặn là chỗ ái muội tán tỉnh, mà là bởi vì đau.

Không biết vì sao, người khác thích ở nơi đó tán tỉnh người mình yêu, nhưng khi ai chạm vào nơi đó cậu lại đau như bị lột da rút gân.

Chỉ là cậu không có nói cho kim chủ của cậu biết, bởi vì kim chủ thích như vậy.

Ngoài cửa sổ xe lễ phép vang lên tiếng gõ ba ngắn một dài, Tạ Thanh Dao vỗ vỗ Hà Húc, hạ cửa sổ xe xuống ý bảo tài xế lên xe.

Trong tay Tiết Lạc xách theo một cái túi đen, Tạ Thanh Dao nhìn thấy liền trực tiếp đưa tay tới, phân phó Tiết Lạc một tiếng: “Về biệt thự Hương Tạ.”

Những thứ khác không cần nhiều lời, Tiết Lạc theo Tạ Thanh Dao năm sáu năm, cũng biết cái gì nên xem, cái gì không nên xem.

“Lại đây, quỳ xuống, cởi quần áo ra.”



Hà Húc ngoan ngoãn rời khỏi chỗ ngồi, quỳ xuống bên chân Tạ Thanh Dao cởi quần áo trên người, chờ Tạ Thanh Dao chỉ thị bước tiếp theo.

“Quay lại, quay lưng về phía tôi, quỳ thẳng.”

Hà Húc làm theo.

Tạ Thanh Dao không biết ở phía sau làm cái gì, nửa ngày cũng không có động tĩnh, đang lúc Hà Húc bị khí lạnh trong xe thổi đến run rẩy, có thứ gì đó lạnh lẽo ướt át dán lên da thịt cậu.

Từ xúc cảm đối với vật kia, Hà Húc đoán đó hẳn là bút lông, hoặc là bút màu nước gì đó.

Lông mềm mại xẹt qua làn da nhạy cảm yếu ớt nhất bên người, Hà Húc run rẩy, bám chặt vào lưng ghế trước mặt.

“Quá thấp, vẫn không được. “ Tạ Thanh Dao lẩm bẩm, lấy khăn lau trong túi lau tác phẩm thất bại, vỗ vỗ chân kêu Hà Húc nằm sấp xuống.

Hà Húc đứng dậy ghé vào đùi Tạ Thanh Dao, không rõ trong hồ lô kim chủ của mình bán thuốc gì.

Tạ Thanh Dao cúi đầu chuyên chú cầm bút vẽ tranh bên hông Hà Húc, thỉnh thoảng lau đi một hai chỗ bút hỏng, bận rộn mãi đến khi tới biệt thự mới hài lòng thu dọn đồ.

Hà Húc quay đầu nhìn xuống vài lần, nhưng vị trí quá lệch cũng không thấy rõ, vừa định đưa tay sờ một cái đã bị Tạ Thanh Dao đè lại.

“Đừng đụng vào!”

Hà Húc không tình không nguyện rầm rì một tiếng, giống như làm nũng giống như oán trách nói: “Vậy tôi cũng không thể trần truồng xuống xe chứ?”

Tạ Thanh Dao liếc cậu một cái, vẻ mặt kia giống như đang nói “Cũng không phải không được“. Dù sao biệt thự của hắn ở ngoại ô thành phố, trong phạm vi mấy trăm dặm cũng sẽ không có nửa bóng người.

Bất quá Hà Húc rất ít khi làm nũng với hắn, Tạ Thanh Dao nghe giọng điệu của cậu, trong lòng lại giống như bị lông vũ nhỏ phất qua, ngứa ngáy.

Tạ Thanh Dao cởi áo khoác bao lấy Hà Húc gần như không mặc gì, cúi người hai tay nâng cậu ôm vào trong ngực xuống xe.

Thân thể đột nhiên bay lên không dọa Hà Húc nhảy dựng, cậu vô thức theo bản năng dựa sát vào ngực Tạ Thanh Dao, sau khi bình tĩnh lại lấy Tạ Thanh Dao ra trêu ghẹo: “Thân thể Tạ tổng không tệ, ôm một người lớn như tôi cũng không có khó khăn gì.”

Tạ Thanh Dao dùng sức siết chặt ngón tay nâng hai chân cậu, nhéo cậu một cái cười nói: “Thân thể tôi có khỏe hay không, em không phải là người rõ ràng nhất sao?”

Hà Húc nghe vậy đỡ lấy thắt lưng của mình, nghiêm túc thở dài, “Ai, tôi đây đương nhiên biết rất rõ, cảm ơn Tạ tổng ban thưởng, đáng thương cho tôi tuổi còn trẻ, thắt lưng đã không tốt rồi.”

Khó có được hôm nay hiếm khi tâm tình Tạ Thanh Dao tốt, thường ngày khi Hà Húc làm trò diễn kịch hắn cũng lười phản ứng, lúc này cư nhiên theo lời cậu nói tiếp một câu: “Lát nữa xoa bóp cho em.“.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.