Trên đường đi, Trần Mặc Dương dẫn cô theo sau đi thẳng đến bãi đỗ xe, bởi vì nhìn không thấy, lúc mới bắt đầu đi cô còn không dám bước từng bước, bị anh ta kéo , đi cứ loạng choạng, lảo đảo.
Nhưng tay anh ta vẫn cứ giữ chặt cô, làm cô dần cảm thấy an tâm đi theo anh ta.
Anh ta mở cửa xe, đặt cô ngồi vào ghế phụ, sau đó lái xe đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra mắt cô xong, rồi đưa cho cô ảnh chụp phim, nói:
-”Não bị chấn động nhẹ, còn những cái khác không có gì đáng ngại.”
Từ Y Khả vẫn nóng nảy:
-”Nhưng sao tôi vẫn không nhìn thấy?”
Cô có một tật xấu, chính là từ nhỏ đã có ý thức vô cùng cảnh giác, vàkhông tin tưởng bác sĩ. Bị bệnh cùng lắm cũng chỉ uống một ít thuốc,chết cũng không chịu cho bác sĩ tiêm, truyền dịch, hỏi cô vì sao, cô bảo là sợ ống tiêm không sạch sẽ, sợ bị lây AIDS! Lại sợ gặp phải bác sĩMông Cổ, nhỡ làm cho cô bị tàn phế . Tóm lại cô chính là cái đứa từ nhỏđã sợ chết.
Bác sĩ thấy vẻ mặt lo lắng của cô, buồn cười, lại thấy bên cạnh Trần Mặc Dương, cho biết:
-“Một lát sau sẽ khỏi thôi, cô không cần lo lắng, ảnh chụp phim rất rõ ràng,trong đầu cô không bị tụ máu cũng không bị sưng, sẽ không bị ảnh hưởngđến dây thần kinh mắt, cũng sẽ không làm cô bị mất trí nhớ, để tôi sắpxếp cho cô truyền dịch, ở trong bệnh viện nghỉ ngơi một lát.”
Từ Y Khả còn muốn hỏi vài câu, nhưng Trần Mặc Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-con-kho-hon-chet/1853887/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.