Đương nhiên Tiên Bối nhận ra được giọng nói này rồi… Rõ ràng đó là chủ nhà của cô… Nhưng mà, sao anh lại ở đây…
Cho nên… vừa rồi… là anh ôm cô phải không?!
Tiên Bối không quay đầu lại xác nhận, nhưng mà không gian anh giành cho cô, giống như biến thành một phòng tắm hơi nước. Tiên Bối chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đất, giảm bớt sự xao động trong trái tim.
Tàu điện ngầm vẫn chạy nhanh, ngoài cửa sổ lúc sáng lúc tối và cả biển quảng cáo lóe sáng. Thấy trong không gian yên lặng, Trần Chước cúi xuống nhìn, vừa lúc thấy được vành tai của cô.
Lúc đội mũ, cô thường vén tóc ra sau tai. Mà vành tai nho nhỏ, lộ rõ, như hồng mã não trong suốt.
Yết hầu Trần Chước khẽ chuyển động, và anh phải xoay mặt đi.
Chỉ đứng một lúc thôi mà bàn tay Tiên Bối đã ướt nhẹp mồ hôi rồi.
Trần Chước liếc mắt nhìn tuyến đường trên cửa, hỏi: “Còn mấy trạm nữa?”
Tiên Bối giơ bốn ngón tay lên.
Trần Chước tiếp tục đối chiếu: “Là đến công viên Tinh Nguyệt sao?”
Tiên Bối gật đầu.
Hai người lại yên lặng trong một lát.
Trần Chước lại hỏi: “Vì sao không để tôi đưa đi?”
Một câu hỏi chí mạng, cả người Tiên Bối cứng đờ, cô hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Sau lưng có người lên xe, đùn đẩy nhau, thế cho nên…
Cả người anh, nhiều lần dán lên lưng cô… Tiên Bối cảm giác như đầu và tai mình giống như núi lửa phun trào.
Đến khi tàu khởi động chạy nữa, Trần Chước nhìn cô bé xấu hổ đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-coc-tra-sua/39514/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.