Cơm nước xong thời gian còn sớm, cũng đã sắp hết năm, trong TV truyền ra âm thanh vô cùng náo nhiệt, hai người ai cũng không có tâm trí nào mà xem.
Lục Sâm hỏi: "Ba mẹ em mai cũng không quay về sao?"
"Bọn họ có khi nào ở yên một chỗ đâu?" Quý Thức ngồi trên thảm, kéo cái dây kéo áo Hoodie "Anh thì sao? Cũng ở một mình hả?"
"Đúng vậy". Lục Sâm làm ra một bộ dáng vô cùng đáng thương "Giống như củ cải vậy".
Quý Thức ngửa đầu nhìn anh: "Chúng ta là hai củ cải cũng chỉ có thể cố mà ở cùng nhau".
"Cố mà làm". Lục Sâm xoa xoa đầu của cậu "Có em là được".
Quý Thức nghiêng đầu né tránh, không thèm để ý đến anh, đem lực chú ý tập trung lên TV, sau một lúc thì ngáp một cái.
"Mệt sao? Vậy ngủ sớm đi".
"Còn chưa tới 12 giờ mà". Quý Thức xoa xoa mắt: "Có rượu không?"
Nhớ tới bộ dáng Quý Thức đêm đó say rượu lăn lộn, Lục Sâm cũng không dám để cho cậu uống nữa, đứng dậy đến phòng bếp lấy ly sữa bò nóng.
Quý Thức không tin nổi mà cầm cái ly ấm áp trong tay: "Em nói... là rượu mà?"
"Không có rượu". Lục Sâm không dao động "Khokong phải chờ tới 12 giờ sao, vẫn là muốn say rượu loạn tính sao?"
Quý Thức trừng mắt liếc anh một cái, ôm ly dịch về phía bên kia, cự tuyệt giao lưu với cái con người này.
Lục Sâm khẽ cười một tiếng, híp mắt đánh giá Quý Thức, nhìn cậu lớn lên nhu thuận hơn, mắt cá chân lộ ra dưới ống quần dài sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chuong/3933618/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.