Chia tay đi.
Quý Thức nói nhẹ nhàng dường như tan ra xung quanh, nhưng Lục Sâm vẫn nghe được rõ ràng.
Anh cúi đầu nhìn Quý Thức, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài và đuôi mắt có chút phiếm hồng như trước. Nhưng lại không thể nhìn thấy cặp mắt kia, không biết ngay lúc này bên trong chứa đựng cảm xúc như thế nào.
Vốn dĩ Quý Thức nói "Chờ không nổi" chính là chờ không nổi để nói chia tay với anh sao?
Lục Sâm máy móc mà nghĩ như thế, anh cho rằng mình sẽ kinh ngạc, sẽ tức giận, sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nhưng kỳ quái chính là, anh cũng không bởi vì vậy mà sinh ra cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí có một tia... nhẹ nhàng.
Có lẽ một đoạn tình cảm như vậy, bọn họ đều đã quá mệt mỏi.
Lục Sâm khẽ nhắm mắt lại, ôm chắt Quý Thức trong lòng, có chút mệt mỏi nói: "Được".
Quý Thức không nói gì nữa, cũng không ai lên tiếng. Hai người cứ như vậy ôm nhau đến tận sáng. Cũng không biết người kia cũng một đêm không ngủ.
Như là trong một đêm tuyết mênh mông, trời vừa hừng sáng liền như tan ra thành nước, giữa đất trời chuyển dời, rốt cuộc vẫn không giữ lại được.
Bọn họ rốt cuộc vẫn là không đợi đến được tròn một năm.
Sáng hôm sau, cả hai đều không nhắc đến đề tài hôm trước, hai người vô cùng ăn ý đi ăn sáng, đi dạo phố, nói chuyện phiếm.
Lục Sâm dẫn Quý Thức đến những nơi đẹp nhất, ăn những món ngon nhất. Bọn họ thậm chí ở chỗ hồ ước nguyện ném tiền xu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chuong/3933604/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.