Buổi sáng của ngày hôm sau như thế nào chị Nhung thật ko dám nghĩ đến. Điều này có lẽ chị Ngần rõ nhất vì hai người ở chung phòng với nhau. Đêm qua Nhung bị ông chủ gọi ra ngoài và không quay trở lại phòng ngủ nữa... dù ko có tiếng rên la, song cuộc trò chuyện của Lâm và Nhung khiến người ta nghe được ít nhiều. Cả lúc Lâm đè Nhung ra nữa, tiếng da thịt tiếp xúc với nhau vang lên mồn một là chị Ngần đã hiểu: à... khẩu vị của ông chủ cũng thật lạ! Thích ngủ với con ở. Chị Ngần thầm nghĩ, cái con bé này số hưởng, nó mới đến đã được ông chủ nhìn trúng, chị ở đây bao lâu có thấy ông liếc 1 cái bao giờ đâu?
Buổi sáng ngủ dậy chị Nhung ko dám xuống giường nữa. Là vì.... quần áo của chị đêm qua bị Lâm hung hăng xé toạc ra rồi... bây giờ làm thế nào để xuống dưới nhà lấy quần áo khác mặc đây?? Ko lẽ cứ trần truồng như thế mà xuống à? Khác nào tự khai với mọi người chứ? Ôi đến điên đầu lên mất... thấy Nhung đã tỉnh nhưng chưa chịu dậy, Lâm hỏi nhỏ nhưng hai mắt anh vẫn nhắm nghiền:
Sao? Sao còn chưa chịu dậy?
Anh còn hỏi nữa à? Quần áo của tôi đêm qua bị anh làm hỏng cả, bây giờ tôi biết mặc cái gì đây???
Thì đừng mặc nữa... cô mặc cái thứ đó lên người làm gì? Ko mặc có lẽ còn đẹp hơn đấy!!!
Trong câu nói của Lâm có đến 90% ẩn ý xấu xa.
Bắt đền anh đấy, giờ tôi biết xuống dưới kiểu gì.. xuống muộn mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chu-no-cua-chong/184112/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.