"Ừ." Ba Lạc mỹ mãn đáp lời.
Nhưng mà mẹ Lạc rất ganh tị, gì chứ bà hoà ái dễ gần như vậy, con dâu cưng của bà lại không gọi bà là mẹ trước, ngược lại đi gọi cái ông già kia, hừ hừ, không công bằng, bà cũng muốn Tiêu Hàm kêu bà là mẹ, "Con dâu, con kêu ông già đó tiếng ba mà chả gọi được tiếng mẹ nào. Có phải con không thích mẹ?"
"Không có không có, con sao có thể không thích, mẹ." Tiêu Hàm thấy mẹ Lạc có chút bi thương, vội vã giải thích rõ ràng, cậu làm sao không thích mẹ Lạc được, từ nhỏ đến giờ cậu vẫn luôn mơ ước có cha thương mẹ yêu cơ mà.
"Ai. Con dâu của mẹ thật ngoan." Mẹ Lạc cũng mỹ mãn đáp lại, ai nha, con dâu này đáng yêu đáng yêu quá đi, ánh mắt Thần Dật thật tốt ~
"Thôi được rồi ba mẹ, giờ về nhà trước đi. Con xách hành lý giúp hai người." Lạc Thần Dật đứng ở một bên mỉm cười nhìn ba mẹ và Tiêu Hàm, thần sắc ôn nhu, thật tốt quá.
"Con cũng xách hành lý giúp ba mẹ." Tiêu Hàm ngoan ngoãn tiến lên hỗ trợ.
"Ha ha, không cần, ba mẹ lần này trở về không có mang theo hành lý, tại qua vài ngày nữa ba mẹ định qua Mỹ thăm Thần Thần." Mẹ Lạc cười giải thích, bà càng nhìn càng cảm thấy Tiêu Hàm ngoan ngoãn đáng yêu, trong lòng thích cực.
"Thế thì con và Hàm Hàm ra bãi đậu xe lái xe lại đây. Mẹ với ba ra trước cổng sân bay chờ tụi con."
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu/2068773/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.