“Là điều gì?” Ngải Tử Lam ngước đầu lên, đôi mắt long lanh như pha một làn nước.
“Là nó sắp ngột ngạt chết mất.” Lời nói ám muội vẫn còn xoay quanh đầu lưỡi, khuôn mặt sáng láng của Đoàn Hồng Huyên tỏa những ánh rực rỡ, ánh mắt thanh lạnh sâu thẳm nhìn Ngải Tử lam, giống như là muốn nhìn thấu cô vậy, “Điểm này, em hẳn là đã được trải nghiệm rồi.”
Nhớ lại đêm phóng túng trên du thuyền ở Hawaii, Ngải Tử Lam đối với lời của anh ta không có chút nghi ngờ. Quả thực, anh ta nói không sai chút nào.
Chỉ là, thái độ tự tin này, vẫn thật là khiến cho người ta…..khó mà chống đỡ.
“Cho nên, em còn lý do gì nữa mà không chung phòng với anh?” Đoàn Hồng Huyên từng bước tới gần Ngải Tử Lam, bàn tay rắn chắc từ từ vô thanh vô thức mà vuốt lên eo cô, cảm giác mềm mại khiến làm lòng hắn thật sung sướng.
“Đừng. Lão phu nhân hãy còn bên dưới…..” Thấy anh ta lại bắt đầu động chân động tay, Ngải Tử Lam liền vội lùi về phía sau, đôi tay đẩy ra.
“Ò.” Đoàn Hồng Huyên không tỏ ý kiến, đáy mắt lướt qua một tia, thần sắc trên mặt có chút ẩn mật, “Vậy thì trong phòng liền có thể rồi.”
“Đương nhiên không phải!” Ngải Tử Lam thề thốt phủ nhận, mắt trợn trừng, phùng mang trợn má, giống như một cái bánh bao, rất là đáng yêu. Cô lần đầu tiên phát hiện, người đàn ông này, luôn có thể đem lời của cô mà rẽ theo ý khác, khiến cho cô xấu hổ tức giận.
“Vậy em là muốn chung phòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-vo-han-nguoi-dan-ong-chung-tinh-cua-toi/1749865/chuong-711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.