“Từ Mộng Dao. Còn cô?” Từ Mộng Dao khẽ trả lời, giọng nói dịu dàng thuần hậu tựa như người say.
Từ Mộng Dao, cái tên này dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi. Ngải Tử Lam không nghĩ nhiều, cô gái thiện lương xinh đẹp như vậy nổi tiếng ở đại học s cũng là chuyện đương nhiên.
“Tôi tên Ngải Tử Lam.” Quả nhiên, nghe tới ba chữ này,Từ Mộng Dao nét mặt bỗng nhiên vỡ lẽ ra, nhìn bộ dạng có lẽ đã nghe qua tên cô rồi, có điều sau đó lại làm như không có gì khác thường, giống như là không hề quan tâm tới thân phận đặc biệt của Ngải Tử Lam vậy, cũng không vì điều đó mà đối xử đặc biệt.
Điều này không thể không khiến cho Ngải Tử Lam trong lòng sinh hảo cảm. Từ sau khi gả cho Đoàn Hồng Huyên, người có thể đối xử với cô như bình thường, quả thật quá ít.
“Cô muốn đi đâu, tôi đi cùng cô, tránh lại gặp phải hai tên vừa rồi.” Từ Mộng Dao dịu dàng mím môi cười, giống như dóa hoa xinh đẹp e lệ, vô cùng quan tâm hỏi, suy nghĩ rất chu đáo.
Ngải Tử Lam ngây ra, trong lòng cảm thấy hơi ấm áp, nghĩ một chút. Nhìn sắc trời vẫn chưa muộn, cũng là lúc trở về Đoàn gia. Nếu đã như vậy, cô đang định từ chối ý tốt của Từ Mộng Dao, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vừa nhìn lên màn hình điện thoại, là ba chữ “Đoàn Hồng Huyên” nhấp nháy.
Không biết vì sao, nhìn thấy ba chữ này, Ngải Tử Lam trong lòng mơ hồ cẩm thấy yên tâm trở lại, nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-vo-han-nguoi-dan-ong-chung-tinh-cua-toi/1749857/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.