Sau khi dịu đẹp ở phòng tắm, Đoàn Hồng Huyên khỏa thân đỏ rực ẵm Ngải Tử Lam da thịt trắng nõn, thơm mùi xà bông đi ra, trên chiếc cổ trắng ngần điểm những vết lốm đốm, hiển nhiên là được trồng không ít dâu tây, khuôn mặt hồng nhuận, mắt hàm thu thủy, tất cả động lòng người, khiến cho người khác tâm sinh hướng về.
Ngải Tử Lam sau khi được nhẹ nhàng đặt trên giường, liền vội vàng kéo chăn che lấy cơ thể mình, chỉ lộ ra một gương mặt xinh đẹp, vô cùng dễ thương. Lần đầu nếm thử mùi vị tình yêu, cô sao có thể không ngại ngùng cho được.
“Ọc ọc, ọc ọc Trong không khí đột nhiên vang lên âm thanh cổ quái, lắng nghe xung quanh dường như âm thanh là từ trên người Ngải Tử Lam phát ra.”
Ngải Tử Lam không nhịn được rụt cổ lại, đơn giản là đem cả đầu chúi vào trong chăn, bộ dạng xấu hổ khi gặp người khác.
“Đói rồi?” Đoàn Hồng Huyên cười cười liếc nhìn cô, tràn đầy vẻ chọc quê.
Cũng khó trách, tối qua vốn không ăn được bao nhiêu, lại trải qua một đêm vận động kịch liệt cùng sự trêu chọc sáng nay, Ngải Tử Lam sớm đã bụng đói kêu vang. Là hắn suy nghĩ không chu đáo rồi, nếu để cô gái nhỏ này đói thì thực không tốt chút nào.
“Em không đói.” Ngải Tử Lam cả người đều vùi trong chăn vẫn như cũ cứng miệng nói, đôi mắt to lại len lén nhìn lên người Đoàn Hồng Huyên.
“Không đói?”Đoàn Hồng Huyên không cho rằng vậy bèn hỏi ngược lại, giọng trầm thấp, thần sắc trên mặt lại có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-vo-han-nguoi-dan-ong-chung-tinh-cua-toi/1749851/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.