“Ừ.” Đoàn Hồng Huyên trong nháy mắt dường như có chút ngây ngốc hoảng hốt, câu trả lời nằm ngoài dự liệu của Ngải Tử Lam không hề khiến hắn tức giận, mặt không biến sắc, chỉ là đôi mắt sắc như chim ưng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Ngải Tử Lam đang một bộ rất đỗi bình tĩnh, ánh mắt ý vị không rõ, giọng trầm thấp mà hồn hậu, “Vậy sao em nhìn lâu thế?”
Tiểu dã miêu này, lại bắt đầu giơ nanh múa vuốt rồi. Không sao, hắn liền thích trêu đùa cô.
“Em chỉ là đang ngẩn người ra.” Ngải Tử Lam sớm đã có dự liệu, bình tĩnh trả lời, còn làm ra bộ dạng đúng thì không phải sợ gì cả, lại có chút chột dạ mà bổ sung thêm, “Anh đừng nghĩ nhiều.”
“Ha” Đoàn Hồng Huyên mặt lãnh khốc có chút tức cười, bình tĩnh tự kiềm chế hỏi lại, “Là anh nghĩ nhiều hay là em nghĩ nhiều?”
Ánh mắt hắn xa xăm, trong giọng nói khàn khàn mang theo mấy phần từ tính, gợi cảm đến rung động lòng người.
“Em không có nghĩ gì cả, cho nên chắc chắn không phải là em.” Đối mặt với sự ép hỏi của Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam cố gắng trấn tĩnh lắc lắc đầu, bộ dáng không muốn nhiều lời, quay người liền đi.
Tôn tử binh pháp nói rất hay, 36 kế, chuồn là thượng sách. Có điều, nếu không chuồn được thì sao?
Đoàn Hồng Huyên tiến lên trước một bước, nắm lấy cổ tay Ngải Tử Lam, chặn trước mặt cô, lại gần cơ thể duyên dáng của cô, cúi xuống sát bên tai cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi, khiến cho vành tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-vo-han-nguoi-dan-ong-chung-tinh-cua-toi/1749839/chuong-581.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.