Thật lâu sau, nụ hôn này mới chấm dứt.
Đoàn Hồng Huyên lúc này mới thả lỏng miệng, từ từ đem môi dời khỏi miệng Ngải Tử Lam. Lúc này đôi môi của Ngải Tử Lam đã bị hôn đến ửng đỏ, hơi sưng lên.
“Đoàn Hồng Huyên, anh coi thường người quá đáng rồi đấy.” Ngải Tử Lam lúc này mới có cơ hội thở dốc, hào hển, cả khuôn mặt ửng đỏ, với cơn giận dữ không thể ngăn lại nhìn Đoàn Hồng Huyên, bộ ngực mềm mại cũng theo đó mà nhấp nhô lên xuống.
“Ò.” Đoàn Hồng Huyên không tỏ ý kiến, sắc mặt lạnh băng, nơi đáy mắt thâm trầm đen tối cho thấy tâm tình hiện tại của hắn không hề vui vẻ.
Câu ò này dường như cổ vũ cho Ngải Tử Lam tiếp tục nói, lại giống như coi thường cùng chế giễu Ngải Tử Lam.
“Nếu anh thích cô gái vừa nãy, thì trực tiếp đi tìm cô ta là được rồi, không cần phải trêu chọc tôi.” Ngải Tử Lam tức giận lớn tiếng nói, đem những điều vừa nghĩ trong đầu nói ra, một mặt quật cường nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Đoàn Hồng Huyên, trên miệng nhất thời hả giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Ngải Tử Lam nghĩ không ra, ngoài cô gái vừa nãy ra, còn có thể có chuyện gì khiến Đoàn Hồng Huyên đột nhiên tức giận như vậy.
Nụ hôn này coi như là trừng phạt sao? Vì cô gái kia mà trừng phạt sao? Cô tình nguyện không cần. Ngải Tử Lam chỉ muốn lập tức lau miệng, lau sạch nụ hôn vừa nãy đi, mà cô cũng làm như vậy thật.
Cô nghĩ không thông, nếu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-vo-han-nguoi-dan-ong-chung-tinh-cua-toi/1749828/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.