Chương trước
Chương sau
Trong văn phòng, chỉ có Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử lam hai người.
Đoàn Hồng Huyên đang ngồi trên ghế cạnh bàn làm việc, ngồi ngay ngắn, nét mặt lạnh lùng xa cách, khí chất như tuyết xuất trần, chốc chốc lại nhìn màn hình notebook, rồi lại giở văn kiện trên bàn, một hồi lại bật cuộc gọi video trên màn hình điện thoại bên trái.
Có tuần tự, không rối chút nào.
Còn Ngải Tử lam thì ngồi nhàn rỗi trên chiếc sofa cách đó không xa, nhìn vào hồ sơ công ty và tình hình phát triển mỗi năm của tập đoàn Đoàn Thị.
Hai người ai làm việc nấy không liên quan tới nhau. Bình an vô sự.
“Trợ lý Ngải.” Đoàn Hồng Huyên đột nhiên nghiêm trang kêu Ngải Tử Lam, ngay cả xưng hô cũng thay đổi rồi, một mặt bộ dạng nơi làm việc.
Ngải Tử Lam nghe vậy sững ra, từ trong tập văn kiện ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đoàn Hồng Huyên, khẽ hỏi: “Đoàn tổng, có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn uống trà.” Đoàn Hồng Huyên nét mặt nhàn nhạt liếc nhìn Ngải Tử Lam vẫn đang bình thản ngồi trên sofa, sau đó lại nhìn trở lại màn hình notebook.
Thì ra là uống trà. Đây chẳng phải là chuyện nhỏ sao?
Ngải Tử Lam đứng dậy, lại hỏi: “Muốn loại trà nào?”
“Tây Hồ Long Tỉnh.” Đoàn Hồng Huyên mím chặt môi, không ngước lên nói.
Uhm, đây mới chính là thường ngày giữa tổng tài và trợ lý.
Trong phòng trà, Ngải Tử Lam chán nản pha trà.
Hồi tưởng lại tình hình phát triển mấy năm gần đây của tạp đoàn Đoàn Thị, Ngải Tử Lam trong lòng dâng lên một sự kính nể đối với Đoàn Hồng Huyên.
Ba năm trước, do một sai lầm lớn trong việc đưa ra quyết sách kinh doanh, tập đoàn Đoàn Thị đã gần đối mặt với nguy cơ phá sản, khi đó các cổ phiếu đều giảm, rất nhiều cổ đông khi lâm trận đã bỏ chạy. Thấy tình hình không ổn liền thi nhau ném cổ phiếu đi, vị trí tập đoàn Đoàn Thị bị lung lay.
Cũng chính tại thời điểm này, Đoàn cha mệt mỏi đã chính thức từ chức, con trai là Đoàn Hồng Huyên khi đó mới 22 tuổi năm đó đã đảm nhiệm chức tổng tài.
Mặc dù là sinh viên hàng đầu của đại học Harvard, trường đại học hàng đầu thế giới, 20 tuổi sau khi tốt nghiệp trở về nước đã bước vào con đường phát triển kinh doanh, cũng có nhiều lần biểu hiện xuất sắc, nhưng đối diện với một cậu nhóc mới chỉ có 2 năm kinh nghiệm kinh doanh, rất nhiều người đã không tin anh ta có thể cứu vớt tập đoàn Đoàn Thị khỏi nguy cơ, vựng nó dậy, thậm chí còn có phóng viên viết bài báo chế nhạo anh ta.
Nhưng tất cả những thứ này anh ta đều vượt qua, khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ mà rớt cằm, ngăn cơn sóng dữ, dựa vào bản lĩnh của mình, đem tập đoàn Đoàn Thị từ trong đống đổ nát vực dậy, từ đó phát triển lên, thế như cầu vồng, trở thành tập đoàn tài phiệt đứng đầu châu Á.
Tài năng của người đàn ông này thật sự thâm sâu khó đoán.
Không lâu sau, trà cũng pha xong. Ngải Tử Lam mang cả ly trà và ấm trà vào văn phòng.
“Xong rồi, Đoàn tổng.” Ngải Tử Lam đem ly trà thơm ngfao ngạt nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Bàn tay trắng nõn với những ngón thon dài, khuôn mặt lãnh khốc, mặt không biểu cảm, Đoàn Hồng Huyên như cũ mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, không nói gì, chỉ gật gật đầu, liền đem ly trà đưa tới bên miệng, uống một ngụm nhỏ, vừa mới đưa vào miệng không nhịn được nhăn mày.
Sao vậy? Thấy Đoàn Hồng Huyên sắc mặt khó coi, Ngải Tử Lam có chút lo lắng. Không phải trà pha quá tệ đó chứ? Cô biết pha trà mà.
“Đặc quá.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng đánh giá, buông một mệnh lệnh, “Pha lại.”
Người đàn ông bắt bẻ này…….
Nhưng không còn cách nào khác, không hợp khẩu vị của ông chủ, đành phải pha lại. Ngải Tử Lam không nói gì, đem ly trà ấm trà mang trở lại phòng trà, lại lấy ra một gói Tây Hồ Long Tỉnh, ngoan ngoãn pha lại trà, đặc biệt bỏ ít trà đi, nhiều nước một chút.
Thực mau, liền dâng lên ly trà.
“Nhạt quá. Pha lại.” Lần này, Đoàn Hồng Huyên uống một ngụm, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Lần này lại là nhạt quá. Không sao, có lẽ quá kén chọn. Ngải Tử Lam không có nản lòng, thầm chê khẩu vị của Đoàn Hồng Huyên, lại trở lại phòng trà.
Nhưng lần này, Ngải Tử Lam để ý, đặc biệt tự mình uống một ngụm trà vừa mới pha. Rõ ràng cảm thấy vẫn ngon a, không đặc không nhạt. Lẽ nào lưỡi của Đoàn Hồng Huyên nhạy cảm hơn cô.
Có điều, Ngải Tử Lam đối với trà đạo không có rành lắm, có lẽ Đoàn Hồng Huyên rành hơn. Do đó hương vị thưởng thức khác biệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.