Cho dù chuyện này không hề vì quyền lực hay tài phú.
Nắm giữ Ngải Thị, là di nguyện của bà ngoại, cũng là trách nhiệm của cô.
Ngải Thị năm đó có thể chen chân được vào giới thượng lưu, mẹ của cô, bà Cố Hồng, gia đình bà là Cố Thị đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, không lâu sau Cố Hồng qua đời, để lại Ngải Tử Lam cho bà ngoại nuôi dưỡng thành người.
Sau đó, hai mươi năm bà ngoại như cũ bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho Ngải Thị, cũng đã từng nhiều lần tìm tới sự giúp đỡ của Cố gia, dù vậy vài năm sau đó, quyền lực của bà ngoại cũng dần bị giảm đi, cuối cùng cũng không thể vượt qua được sinh lão bệnh tử của nhân gian.
Có thể nói, Ngải Thị bây giờ ít nhất cũng có một nửa là thuộc về Cố Thị, Ngải Tử Lam tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Ngải Thị sau này rơi vào tay của Hà Phương và Ngải Tử kỳ, cô tuyệt sẽ không ngồi chờ chết.
Đoàn Hồng Huyên rất tán thưởng sự thẳng thắn của Ngải Tử Lam, đây cũng là một trong những lý do hắn thích Ngải Tử Lam.
“Nắm giữu Ngải Thị không phải là tùy tiện nói ra mà được. Điểm này, em cũng rõ.” Đoàn Hồng Huyên nhìn chăm chú Ngải Tử Lam, từng chữ từng câu nghiêm túc nói, “Cùng anh trở về công ty, coi như là tham quan, cảm nhận một chút bầu không khí.”
Nghĩ tới việc có thể tiếp cận gần một chút kiến thức về tình hình vận hành kinh doanh nội bộ tập đoàn Đoàn Thị, Ngải Tử Lam có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-vo-han-nguoi-dan-ong-chung-tinh-cua-toi/1749785/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.