Thời điểm Dương Cánh đẩy cửa tiến vào, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Dữ đang cầm điện thoại cười cười giống như tư xuân.
Tức khắc ông cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ta... cậu ta bị trúng tà à? sao lại cười giống như yêu nghiệt vậy?
"Lão...... Lão Thẩm?" Ông thử gọi cậu ta một tiếng.
"Sao vậy?"
Nụ cười trên mặt Thẩm Dữ trong giây lát liền dừng lại, anh quay đầu, bình tĩnh nhìn về phía Dương Cánh.
Dương Cánh vỗ vỗ ngực, "Vừa rồi cậu làm sao vậy, sao lại cười thành như vậy?"
Thẩm Dữ, "Cười như thế nào?"
Dương Cánh cau mày, ông muốn nói cậu ta cười vẻ mặt tư xuân, nhưng nghĩ một hồi, lời này vẫn không nên nói ra.
"Chính là...... Nụ cười mơ hồ có chút ôn nhu, tôi còn tưởng cậu bị trúng tà."
Nghe vậy, Thẩm Dữ liếc mắt nhìn ông, cũng không hề đáp lại ông, mà đứng dậy thu thập tài liệu của mình trên mặt bàn.
"Ơ?" Dương Cánh ngạc nhiên nhìn anh.
"Cậu làm gì vậy?"
"Về nhà." Thẩm Dữ mặt không đổi sắc nói.
"Về..... Về nhà?" Dương Cánh có chút ngây người, ông theo bản năng mà nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường.
Hiện tại đã hơn 11 giờ, ngày thường đều vội làm đến 2-3 giờ sáng mới đi,nay lại nói mình phải về nhà?
Ông cũng không biết gần đây Thẩm Dữ có chuyện gì?
Nhưng bằng trực giác, ông cảm thấy chắc chắn Thẩm Dữ có chuyện giấu ông.
Bởi vì người này trước giờ có công việc là ở luôn công ty không về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-tan-tam-kham/2364630/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.