Không lâu sau đã nghe thấy tiếng gõ cửa. 
"Vào đi." Thẩm Tư Gia nói. 
Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn xuất hiện. 
Mũ lưỡi trai cùng khẩu trang màu đen cơ hồ che đi phân nửa khuôn mặt, áo lông vũ màu xám trắng càng làm vóc người anh thêm phần chững chạc. 
Cả người anh chỉ lộ ra đôi mắt thâm trầm sắc bén. 
Thẩm Tư Gia tươi cười, lấy lòng gọi một tiếng. 
"Chú nhỏ." 
Đôi mắt Thẩm Dữ chỉ dừng lại trên người cô đúng ba giây, nhưng cũng đủ để Thẩm Tư Gia cảm nhận được sự lạnh lẽo, say rượu liền tỉnh vài phần. 
Ánh mắt lạnh lẽ như này cô nhận không nổi. 
Thẩm Dữ không nhìn Thẩm Tư Gia, mà nhấc chân đi đến bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, cả người cô nằm gục trên mặt bàn, thân hình nhỏ nhắn, thoạt nhìn có chút đáng thương. 
Anh đi qua đứng trước mặt cô. 
Hai má cô dán trên mặt bàn, gương mặt tinh tế ửng đỏ, anh hơi cúi người, duỗi tay kéo cô ngồi dậy. 
"Nhiễm Nhiễm, dậy nào, cần phải trở về." Anh nhẹ giọng gọi nhỏ. 
Nghe được giọng nói quen thuộc, Bạc Kha Nhiễm mơ hồ mở mắt, hai mắt cô phiếm hồng, trong ánh mắt mang theo mê hoặc. 
"Sao uống nhiều rượu như vậy?" Anh ôn nhu hỏi cô. 
"Dạ...... Không nhiều lắm, không nhiều lắm......" Bạc Kha Nhiễm mơ hồ lắc đầu, trong miệng còn lẩm bẩm. 
Thẩm Dữ bất đắc dĩ thở dài, anh duỗi tay cầm cánh tay mảnh khảnh của cô, dùng sức kéo cả người cô từ trên ghế đứng lên, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-tan-tam-kham/2364541/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.