“Anh có thể lăn.”
“Thủ trưởng, anh xem cô ấy, chính là bắt nạt em mà, còn chê ánh mắt vợ tương lai của em!” Lâm Thương thảm thương cáo trạng.
Diệp Cô Thâm nghiêm trang nói: “Nói mò, vợ anh tương lại không nhất định cảm thấy đẹp mắt.”
“Hai người…” Lâm Thượng tựa vào ghế sa lon, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Thủ trưởng, em đề nghị thêm một nguyên tắc trong quân đội, không thể bắt nạt lính tiên phong, nhất là phu nhân thủ trưởng.”
Diệp Cô Thâm nhìn Tuế Tuế kích động bên cạnh, âm thanh lạnh lùng nói: “Quy tắc quân đội anh xác định là tôi quy định?”
“Đương nhiên là thủ trưởng rồi.” Lâm Thượng không có sức mà nhấc áo: “Chị dâu, chị nhẹ tay một anht nha…”
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ tay.” Cô xé băng gạc, cầm cái kẹp, kẹp lấy đầu sợ chỉ, không có báo hiệu kéo một phát.”
“á…” Lâm Thượng cắn môi: “Chị dâu….á….”
“Ok rồi, đừng hô hô điếc tai nữa, một người đàn ông to xác như vậy, không biết xấu hổ!” Đường Tuế Như lau sạch vết thương cho anh ta bằng rượu cồn nước thuốc, xoa xoa băng gạc: “Anh có thể lăn.”
“Chị dâu, cái miệng của chị…” Lâm Thượng đứng dậy, phần cuối của vết thương giữa thắt lưng và bụng giống như những con kiến đã bị trói khiến anh ấy không thể chịu được khom lưng.
Diệp Cô Thâm lạnh lùng nhìn anh ấy, Lâm Thượng lập tức câm miệng, xám xịt đi ra ngoài.
Đường Tuệ Như nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi đến ngồi ghế so pha, cầm điện thoại ra vuốt vuốt.
“Bách Lý sẽ tỉnh lại lúc nào?”
“Chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-chieu-co-vo-nho/1710138/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.